Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1798: Hoàng đế thật giả (2)

Loại cảm giác như có gai ở sau lưng cũng không tiếp tục bao lâu, chẳng mấy chốc loại nhìn chăm chú này đã tan thành mây khói.

"Hoàng Thượng, ngài nhìn thiếp thân... Nhìn thiếp thân...

"Hoàng Thượng, thiếp thân mới học một điệu múa, chút nữa múa riêng cho ngài xem..."

"Hoàng Thượng, vì sao không ăn nho mà thiếp thân cố ý bóc cho ngài? Ngài ghét bỏ thiếp thân sao..."

"Những ngày qua Hoàng Thượng gầy gò rất nhiều... Thiếp thân rất muốn tẩm bổ cho ngài một chút..."

"Thiếp thân cũng muốn Hoàng Thượng ôm... Cầu Hoàng Thượng chiếu cố...

Vốn đám phi tần thấy văn võ bá quan nhất là Thái Hậu đến đây còn hơi sợ hãi, nhưng thấy những người này đến, Hoàng Thượng cũng không nói một lời, không hề có ý đuổi bọn họ đi, cũng không quan tâm nữa, không coi ai ra gì tiếp tục tranh thủ tình cảm.

Trong chốc lát ngắn ngủi, đầu gối Bùi Lăng đã đổi ba lượt, tam cung lục viện giọng mang hờn dỗi, dáng về uyển chuyển quyến rũ, lại không chút nương tay với nhau, liều mạng tranh giành sự thương tiếc của hắn.

Bùi Lăng dần cảm thấy một luồng lực lượng vô cùng tỉnh thuần thuận theo những sợi tơ không nhìn thấy kia, bắt đầu chảy vào trong cơ thể của mình.

Tranh đạo bắt đầu, mệnh cách vị Hoàng Thượng kia đang bị hắn thay thế từng chút một!

Chỉ có điều, ngay sau đó bên ngoài lại truyền đến âm điệu kéo dài đặc biệt của nội thị: "Hoàng Thượng giá lâm!"

Nghe vậy, toàn bộ người trong đại điện đều khẽ giật mình, văn võ bá quan vẫn nằm rạp trên mặt đất không hiểu ra sao, không phải Hoàng Thượng đang ở chỗ này sao?

Đầu tiên động tác của các phi tử quấn quýt si mê trên người Bùi Lăng hơi cứng đờ, sau đó Nguyễn Tịch Lộ là người kịp phản ứng trước tiên, lập tức tức giận yêu kiều nói: "Người nào to gan như thế, đám giả mạo Hoàng Thượng!"

Cái phi tần khác chợt lấy lại tinh thần, rối rít nói: "Không sai! Từ lúc bắt đầu chúng ta đã phụng dưỡng Hoàng Thượng ở chỗ này, giữa ban ngày ban mặt, mặt trời tươi sáng, dám công khai giả mạo thánh giá, thật sự tội không thể tha thứt"

"Đều là Hoàng Thượng quá tốt bụng, đến mức trong cung cấm lại có người ngông cuồng như thế..."

"Thống lĩnh cấm vệ đâu? Việc lớn như thế, các ngươi lại không nói một lời chỉ nhìn xem?"

Đám phi tần mồm năm miệng mười, còn chưa nói hết câu, cửa điện đột nhiên mở ra.

Một người mặc áo bào Hoàng Thượng, đầu đội mũ miện chuỗi ngọc được rất nhiều thị vệ thái giám vây quanh bước nhanh vào, hắn ta mắt sáng mũi lồi, trông uy nghiêm ung dung Hoàng Thượng trực tiếp vượt qua quần thần dưới thềm son, sau khi bước qua cửa điện, ánh mắt xuyên qua màn trướng sa mỏng, nhìn về phía Bùi Lăng.

Trong chốc lát, hai vị Hoàng Thượng giống nhau như đúc xuất hiện ở trong cung điện, tất cả mọi người ở đây đều ngây dại.

Văn võ bá quan lập tức hoảng sợ nói không ra lời, vừa nãy các phi tử còn vây quanh Bùi Lăng giọng dịu dàng mềm mại, tất cả đều nhanh chóng im lặng, bàn tay tinh tế vốn thăm dò vào ống tay áo vạt áo Bùi Lăng đều cứng đờ, ánh mắt băn khoăn nhìn qua nhìn lại giữa hai vị Hoàng Thượng.

Lúc này, một đại thần tóc trắng xoá bò dậy từ dưới đất, khom lưng nói với Hoàng Thượng vừa tiến vào: "Vi thần bái kiến Hoàng Thượng!"

Các văn võ bá quan khác lần lượt lấy lại tinh thần, đại thần tóc trắng này là đương kim Thái Sư, từ lúc đương kim Hoàng Thượng tóc để chỏm đã được Tiên Đế hạ chiếu lệnh lên làm Thái Sư ngày đêm dạy bảo, đã là quân thần, cũng là sư đồ, thời gian ở chung với nhau còn lâu hơn Thái Hậu ở cạnh Hoàng Thượng, có thể nói vô cùng quen thuộc với nhau.

Thái Sư gần như không thể nhận nhầm Hoàng Thượng chân chính!

Hơn nữa, vị Hoàng Thượng ở trong điện này trước vẫn ngậm miệng không nói gì như một con rối. Người đi vào sau khí chất thần thái đều giống hệt với Hoàng Thượng trong ký ức của bọn họ... Chỉ hơi do dự một lúc, tất cả quan viên đều khom mình hành lễ với Hoàng Thượng vừa đi vào: "Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng!"

Thái Hậu, hậu phi và các hoàng tự cũng kịp phản ứng.

Từ đầu đến cuối vị tiến vào trước vẫn ngây ra như phỗng. Dù là Thái Hậu tự mình vặn hỏi cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Dù là khí chất hay cử chỉ đều khác biệt rất lớn với Hoàng Thượng lúc trước.

Nếu không phải hắn và Hoàng Thượng giống nhau như đúc, trong lòng đám người đã sớm nghi ngờ.

Nhưng bây giờ, mỗi một hành động, mỗi tiếng nói cử động của vị đi vào sau mới là nhất quốc chỉ quân xưa nay!

Hoàng Hậu lập tức dẫn theo các hoàng tự tiến lên hành lễ, Thái Hậu thì nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi ban đầu, vén màn đi ra, nhíu mày hỏi: "Hoàng nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Trong màn tơ, Nguyễn Tịch Lộ cùng mấy phi tử vừa mắng to tên ngông cuồng giả mạo Hoàng Thượng, sắc mặt từng người trắng bệch, thân thể mềm mại cứng ngắc, trong chốc lát không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bọn họ vừa lanh mồm lanh miệng nhận định Hoàng Thượng đến sau là giả chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là trước mắt bao người, bọn họ đã quấn quít Hoàng Thượng đến đây trước cả nửa ngày.

Nếu hiện tại Hoàng Thượng đi vào sau mới là thật, đám người bọn họ không thể sống sót được nữa!

Thậm chí, liên lụy cả gia tộc, dòng dõi dưới gối, người hầu tâm phúc sau lưng bọn họ... Tất cả đều không có kết cục tốt!

Hoàng Thượng chân chính thản nhiên phân phó: "Bình thân...

Ngoại trừ Nguyễn Tịch Lộ và các phi tần, toàn bộ những người khác đồng thanh nói: "Tạ Hoàng Thượng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận