Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1677: Tạo hóa âm phủ

Mệnh cách...

Trong truyền thừa của "Chú" có công pháp [Thực Nhật bí lục], có thể cưỡng ép cướp đoạt mệnh cách người khác, hoàn toàn thay thế thân phận mục tiêu.

Tình huống hiện tại vừa vặn ngược lại với [Thực Nhật bí lục].

Hắn bị cưỡng ép giao phó mệnh cách một "Tranh thiếu gia", hiện tại nhìn như hắn thay thế "Tranh thiếu gia", nhưng trên thực tế lại là "Tranh thiếu gia" thay thế hắn!

Chỉ có điều, tạm thời hắn còn giữ được ý thức của mình mà thôi.

"Nếu ta đoán không nhầm, tiếp theo ta sẽ thức tỉnh ký ức của Tranh thiếu gia từng chút một, bắt đầu cho rằng mình là Tranh thiếu gia từng chút một, cuối cùng biến thành Tranh thiếu gia chân chính!"

"Lần trước ở cơ duyên Thiên Ngoại đảo, trong chớp mắt ta tiến vào Tang thôn còn đầu óc mơ hồ, đã trực tiếp bắt đầu tranh đạo, lần này..."

"Bắt đầu từ thời khắc ta tỉnh lại, thật ra tranh đạo đã kết thúc!"

"Tạo hóa của Chú thật sự âm phủ!"

"Hiện tại tình huống này, hoặc là thành công đạt được tạo hóa, hoặc là chết!"

"Hiện tại muốn phá vỡ tình hình, nhất định phải nghĩ cách đối chọi với mệnh cách của Tranh thiếu gia!"

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng khẽ gật đầu, hiện tại chỉ mới qua một ngày, trước khi lần hiến tế thứ nhất đến, còn có đủ thời gian, hơn nữa nhìn từ tình huống vừa rồi, mặt nạ có thể giúp hắn giải trừ áp chế mệnh cách Tranh thiếu gia ở một mức độ nào đó!

Cho nên hiện tại điều hắn phải làm là cầm tới càng nhiều mặt nạ!

"Những nha hoàn, thậm chí là Tiêu gia chủ mẫu đeo mặt nạ kia, rất có thể đều là tế phẩm đã bị hiến tết"

"Hiện tại ta muốn cầm tới mặt nạ, nhất định phải ra tay với những tế phẩm kia"

"Hồng Phấn tân nương và Úc đều là quỷ vật U Tố mộ, có thể sau đó cũng sẽ phát hiện những thứ này."

"Ta phải mau chóng hành động, cướp được nhiều mặt nạ nhất!"

Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng mở ngăn tủ ra, lấy ra một bộ quần áo thật dày thay đổi, sau đó lại không do dự nhanh chóng mở cửa rời đi.

Bóng đêm như mực, đen sì đè xuống.

Tán cây cổ mộc cheo leo, chỉ có thể phân biệt ra hình dáng mơ hồ, lúc lượn quanh như yêu như quỷ, lạnh lẽo khiếp người.

Dưới cây, giếng cổ đứng sừng sững.

Sợi tóc màu đen như thủy triều xoay quanh bay múa, che ngợp bầu trời xoắn về phía Hồng Phấn tân nương.

Thân hình Hồng Phấn tân nương như điện, nhanh chóng né tránh ra.

Ngay sau đó, nàng đột nhiên buông dao găm trong tay ra.

Tia sáng lạnh lóe lên, chủy thủ tự bay đi như linh xà, xoay chuyển một độ cong quỷ dị ở giữa không trung, đột nhiên bắn vào sau lưng nha hoàn.

Phốc!

Chủy thủ đâm vào từ phía sau lưng nha hoàn, xuyên thẳng đến trước ngực.

Huyết hoa bắn tung toé như một đóa hoa quỳnh màu đỏ, trái tìm nha hoàn bị cắt ra.

"A!" Nha hoàn phát ra một tiếng kêu thảm bén nhọn, sau đó ánh mắt oán độc nhìn về phía Hồng Phấn tân nương, thê lương nói, "Tiểu thư, vì sao đối xử với ta như vậy! ?"

Lúc nói chuyện, lỗ máu ở ngực nàng nhanh chóng co vào, chẳng mấy chốc chủy thủ bị gạt ra, rơi xuống trên mặt đất, thương thế của nàng hoàn toàn khôi phục, không nhìn ra chút vết tích nào.

Nha hoàn tiếp tục đánh về phía Hồng Phấn tân nương, trong tay áo màu chàm duỗi ra hai tay, móng tay vốn phấn nộn điên cuồng tăng vọt, trong chớp mắt đã như quỷ trảo, hung hăng chụp vào cổ Hồng Phấn tân nương.

Cùng lúc đó, tóc dài gào thét tung hoành đầy đình, trong nháy mắt chặn lại tất cả đường trốn chạy của Hồng Phấn tân nương.

Hồng Phấn tân nương lạnh lùng đứng đó, năm ngón tay khẽ động, chủy thủ trên đất lại bay lên, linh xảo chuyển hướng trong không trung, đột nhiên cắt ngang cổ họng nha hoàn.

Xoạt!

Máu tươi vẩy ra, miệng vết thương lộ xương cốt trắng hếu, đã có thể thấy rõ ràng khí quản nhưng động tác của nha hoàn không bị cản trở chút nào, tiếp tục lao về phía Hồng Phấn tân nương.

Thấy một kích không thành công, đầu ngón tay Hồng Phấn tân nương lại khẽ động, chủy thủ bị nàng điều khiển, quỷ quyệt lơ lửng tung bay trên dưới, lập tức cắt sợi tóc đánh tới ra từng khúc, rơi vào trong cơn gió lạnh.

Hồng Phấn tân nương nhân cơ hội chạy tới bên cạnh, tránh đi sự tấn công của nha hoàn.

Tia sáng trắng lóe lên, chủy thủ bị hút về trong tay Hồng Phấn tân nương, nàng yên tĩnh nhìn về phía mặt nạ trên mặt nha hoàn, hình như lúc này đối phương có tấm thân bất tử, căn bản không có cái gọi là điểm yếu của thường nhân, chỉ sợ tấm mặt nạ kia mới là nhược điểm của nàng!

Nghĩ tới đây, đao găm trong tay Hồng Phấn tân nương rào rào bay ra, đâm thẳng vào mặt nạ trên mặt nha hoàn!

Sợi tóc xung quanh lập tức phun trào một trận, vô số tóc xanh bay lả tả, cấu kết liên lụy, đan xen như tấm lưới ngăn ở trước mặt nha hoàn.

Thấy cảnh này, khóe miệng Hồng Phấn tân nương lập tức lộ ra một ý cười hiểu rõ.

Cực kỳ tốt! Nàng đoán không sai, vừa rồi nha hoàn này không tránh không né tất cả công kích của mình, điềm nhiên như không có việc gì, nhưng lần này nhắm ngay mặt nạ, đối phương lập tức chủ động phòng ngự.

Thế là, đầu ngón tay Hồng Phấn tân nương như gảy đàn, khéo léo nhanh chóng giơ lên không ấn xuống mấy cái.

Chủy thủ lập tức khéo léo như bươm bướm, nhẹ nhàng xê dịch, hời hợt tránh đi tất cả sợi tóc trùng điệp ngăn cản chặn đường, sau đó đột nhiên lóe ra từ một góc chết, đột nhiên chém về phía mặt nạ trên mặt nha hoàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận