Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1788: Vương không đấu với Vương

Bên Cố Ngô thành là Hồng Phấn tân nương, chắc chắn bên Chương Quận tử là "Úc"!

Đang nghĩ ngợi, Bùi Lăng đột nhiên phát hiện lãnh địa của mình ở bên kinh thành bắt đầu nhanh chóng xói mòn.

Hắn lập tức nhướn mày, còn đang nghi ngờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện một tấm Truyền Âm Phù không ngừng truyền đến động tĩnh.

Bùi Lăng nhanh chóng lấy ra thôi động, bên trong lập tức truyền đến giọng của "Đề": "Chủ thượng, bên kinh thành có khí tức của Úc"

"Úc đến đây!"

Nghe vậy, Bùi Lăng hơi suy nghĩ, nhanh chóng nhân tiện nói: "Ta lập tức tới ngay!"

Truyền âm kết thúc, hắn lập tức nói với "Tất": "Ngươi ở chỗ này trông coi mộ bia."

"Một khi xảy ra bất kỳ tình huống gì, lập tức cho ta biết!"

"Tất" cúi đầu: "Vâng!"

Bùi Lăng khẽ gật đầu, sau đó bóng dáng lập tức biến mất.

Kinh thành.

Hoa viên trong hoàng cung.

Trong thâm cung vốn ngay ngắn trật tự yên tĩnh, đột nhiên truyền ra đủ loại tiếng đánh nhau, la giết.

Chẳng mấy chốc, nơi coi trọng quy củ nhất của thiên hạ này rơi vào hỗn loạn tưng bừng.

Trong tòa cung điện xa hoa nào đó, Nguyễn Tịch Lộ mới thiêm thiếp, đẩy ra mền gấm thêu tịnh đế liên tiêu uyên ương nghịch nước, nàng chỉ mặc yếm, váy dài vải thun uể oải rơi xuống đất, đi một đôi giày tơ tinh xảo, đang muốn ra lệnh cung nữ vào hầu hạ rửa mặt, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng, lập tức nhíu mày: "Tiểu Đan, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Đan chưa mở miệng, một cung nữ làm việc nặng bỗng nhiên vọt vào, nàng rơi nước mắt, toàn thân đều đang run rẩy: "Nương nương! Không xong nương nương! Bên ngoài, bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều quái vật..."

Quái vật?

Nguyễn Tịch Lộ khẽ giật mình, lập tức nghĩ đến tình cảnh lúc trước ở Nhạn Hồi cốc cũng bị quái vật truy sát...

Chỉ có điều, nơi này là hoàng cung, quái vật gì to gan như thế, dám giương oai ở bên trong hoàng cung?

Đang nghĩ ngợi, lại nghe một giọng nói vang lên: "Hoàng Thượng giá lâm!"

Tất cả mọi người không phân tâm, lập tức quỳ rạp xuống đất:

"Cung nghênh Hoàng Thượng!"

Nguyễn Tịch Lộ lập tức đứng lên, lắc mông rất nhu tình chậm rãi đi ra ngoài: "Hoàng Thượng, thiếp thân đang suy nghĩ đến ngài, không ngờ ngài đã đến...

Tuổi tác Hoàng đế quốc triều không quá lớn, đang độ tráng niên, mặc dù mê luyến Quý Phi, từ trước đến nay vẫn khỏe mạnh.

Nhưng hiện tại động tác hắn ta đi tới hơi cứng ngắc, giọng nói cũng lộ ra vẻ đờ đẫn lạnh lẽo: "Bình thân"

Quý Phi vốn chỉ ý tứ khom người, nghe vậy lập tức mỉm cười mềm mại đáng yêu cười, đang muốn đi đến bên cạnh hắn ta, đã thấy trên khuôn mặt Hoàng Thượng đột nhiên mọc ra từng cái miệng dữ tợn...

Nguyễn Tịch Lộ lập tức giật mình, nhưng tập trung nhìn kỹ lại thấy Hoàng Thượng miệng hổ mép thái dương, mắt to mũi lồi, cho dù nhiều năm trầm mê tửu sắc nhưng nhìn lại vẫn không mất uy áp ung dung của vua một nước, lúc này sắc mặt hắn ta như thường, như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào ở bên ngoài.

Tình cảnh vừa rồi chỉ như ảo giác trong chớp mắt.

Lúc này, Hoàng Thượng lại đờ đẫn nói: "Quý Phi, bên ngoài hỗn loạn, ngươi sợ không?"

Trái tim Nguyễn Tịch Lộ nhảy lên, trâm ngọc trên búi tóc cũng hơi lay động, nàng không dám suy nghĩ nhiều, gượng cười nói: "Ö bên cạnh Hoàng Thượng, thiếp thân không sợ cái gì."

"Vậy ngươi vui không?" Hoàng Thượng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào nàng.

Quý Phi không hiểu ý, trong lòng sợ hãi, tiếp tục cười nói: "Hoàng Thượng... Vì sao Hoàng Thượng nói như thế?"

Hoàng Thượng nói: "Thường ngày ngươi luôn nói cung điện này giống như lồng giam, ngươi ước gì lập tức rời đi, dù sau khi ra ngoài xuống làm áo vải, thậm chí sớm sinh tối chết, dù sao cũng được tự do, đời này cũng không tính sống uổng phí."

"Bây giờ bên ngoài hỗn loạn, nếu ngươi muốn đi ra ngoài vậy đúng lúc rồi"

Trong lòng Nguyễn Tịch Lộ rất sợ hãi, chỉ là lúc trước cung đấu mới dùng lời này để rêu rao mình khác biệt rất lớn với các hậu phi khác mà thôi, sao có thể làm thật chứ?

Chỉ có điều, dù Hoàng Thượng không được tính là minh quân, nhưng cũng không quá bạo ngược.

Từ khi đăng cơ đến nay, thiên hạ cũng không rung chuyển quá lớn, chưa nói đến vì sao bây giờ lại có cung biến, nhìn dáng vẻ của Hoàng Thượng lại không có chút ý phản kháng nào?

Chẳng lẽ lại là Thái Hậu không chịu nổi ép sát từng bước, cấu kết với người ngoài muốn để nhi tử khác thay thế Hoàng Thượng?

Quý Phi nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng giữ ý cười trên mặt:

"Hoàng Thượng nói đùa, Hoàng Thượng ở đâu, thiếp thân ở đó...

Hoàng Thượng..."

Còn chưa nói hết câu, lại nghe tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, rất hiển nhiên hỗn loạn đang nhanh chóng tới gần cung điện của mình!

Hai tay Nguyễn Tịch Lộ vô thức xoắn chặt khăn gấm, cũng không rảnh quan tâm vừa rồi có phải nhìn nhầm không, vội vàng tới gần Hoàng Thượng nói: "Hoàng Thượng là thân thể vạn thừa, bên ngoài đang hỗn loạn như vậy, kính xin Hoàng Thượng nhanh chóng di giá, rời khỏi nơi đây, để tránh vạn dân lo lắng!"

Hiện tại nàng không biết cái gì, ngay cả phản quân là ai cũng không rõ ràng.

Nếu là những người khác phản loạn, mình còn có thể dựa vào vẻ trẻ đẹp giành lấy một con đường ra. Nhưng nếu thật sự là người của Thái Hậu, một sủng phi có thù cũ như nàng chắc chắn phải chết, hơn nữa chỉ sợ chết không có chỗ chôn.

Nhưng chỉ cần Hoàng Thượng êm đẹp, dù bị ép rời khỏi cung, chung quy vẫn là chính thống, còn có thể triệu tập binh mã cả nước cần vương, quay về đế vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận