Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1702: Luyện hóa mệnh cách

"Úc và Hồng Phấn tân nương đều là quỷ vật U Tố mộ, tế phẩm do bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị, chắc chắn càng phù hợp với tâm ý của Chú hơn do một phàm nhân như Tiêu Thọ chuẩn bị"

"Nghi thức hai trận tế tự này cũng không khác gì Tiêu Thọ..."

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, trong lòng Bùi Lăng càng ngày càng nghi ngờ.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn nhớ tới một việc, lúc ấy Tiêu Thọ gọi ba người bọn họ gọi vào chính sảnh nghị sự, từ lúc bắt đầu cũng đã nói Vô Diện đại tiên che chở Tiêu gia... Đây cũng là một quy tác!

Chỉ có người Tiêu gia chân chính mới có thể được "Vô Diện đại tiên" che chở, mới có thể được "Vô Diện đại tiên" đáp lại sau khi hiến tết Tối hôm qua hiến tế cũng như vừa rồi Tiêu Thọ tế tự, tên hiện ra phía trên hương hỏa cung phụng, đều là người Tiêu gia.

Bây giờ, dù là "Úc" hay Hồng Phấn tân nương đều chỉ lấy thân phận người Tiêu gia, căn bản không phải huyết mạch Tiêu gia đúng nghĩa, hương hỏa nổi lên hiện ra tên đã là chính bọn họ, sự che chở của "Vô Diện đại tiên" không liên quan gì với bọn họ! Bọn họ hiến tế, tất nhiên cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.

Đúng vậy, nếu chỉ cần hiến tế cho "Chú" có thể đạt được tạo hóa của "Chú", điều này cũng quá đơn giản!

Quá trình phá giải chân chính của trận tạo hóa "Chú" này, chắc là trước tiên thông qua đủ loại dấu hiệu, phát hiện mệnh cách khác thường, sau đó phát hiện manh mối mặt nạ này, dùng mặt nạ chống cự người Tiêu gia thôn phệ mệnh cách, lại từng bước một giải trừ trấn áp mệnh cách, sau đó lại luyện hóa mệnh cách người Tiêu gia, cuối cùng thay thế người Tiêu gia thật sự để hiến tế cho "Chú"... Như thế mới có thể lấy được tạo hóa của "Chú"!

Đương nhiên, nếu trái lại, bị người Tiêu gia thôn phệ mệnh cách, chắc chắn cũng có thể được "Chú" đáp lại...

Ngay lúc Bùi Lăng nghĩ như vậy, hương tấc trong lư hương đốt hết một điểm ánh lửa cuối cùng, ảm đạm rơi xuống.

Sương mù quanh quẩn trên tế đàn thành một đoàn sương dày, trong nháy mắt tan thành mây khói, cứ như chưa hề xuất hiện.

Rèm châu sau bàn thờ lại bắt đầu khép lại.

Ánh nến dưới đèn lồng kiểu quả dưa bích sa hơi lắc lư, chợt điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục thiêu đốt.

Tượng thần "Chú" yên tĩnh ngồi giữa mây khói lượn lờ, không có bất kỳ phản ứng gì.

Trong mắt Hồng Phấn tân nương lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhíu mày, "Chú" không đáp lại nàng!

"Úc" đứng ở bên cạnh thấy cảnh này, vẻ mặt ủ dột nói: "Tế phẩm và nghi thức đều không sai."

"Chắc chúng ta bỏ sót manh mối mấu chốt gì đó"

"Vị truyền nhân của Chú kia ở nơi nào?"

Hồng Phấn tân nương lập tức lấy lại tinh thần, nàng chậm rãi đứng dậy, nhíu mày nói: "Không tìm được hắn"

"Có khả năng hắn đã không ở trong Tiêu phủ."

Vẻ mặt "Úc" càng thêm ủ dột, trầm giọng nói: "Vị truyền nhân của Chú không ở đây, vậy bây giờ chỉ có thể xem gia chủ Tiêu gia Tiêu Thọ này biết cái gì."

Nói đến đây, hắn ta lo lắng Hồng Phấn tân nương sẽ ra tay quá nặng giống tối hôm qua, trực tiếp dằn vặt Tiêu Thọ đến chết, liền nói tiếp: "Lần này, để ta thẩm vấn"

Hồng Phấn tân nương nói: "Được."

"Úc" khẽ gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Thọ đang hôn mê, ống tay áo vung lên một cái, một luồng pháp lực lập tức lật hắn ta lên.

Đã thấy Tiêu Thọ quay sang, trên đó không có con mắt, cái mũi, lỗ tai, chỉ có cái miệng. Phía dưới hoa phục, cánh tay trái và phần eo trở xuống cũng trống rỗng, không có một thứ gì.

Thấy cảnh này, sắc mặt Hồng Phấn tân nương và "Úc" đều không có bất kỳ biến hóa nào, bọn họ cũng không quan tâm một phàm nhân xảy ra vấn đề gì, chỉ cần hiện tại đối phương không chết là được.

Thế nhưng, bây giờ đối phương không có tai mắt, rất bất tiện cho việc thẩm vấn, ít nhất phải để hắn ta nghe được và nhìn thấy...

Nghĩ tới đây: "Úc" đột nhiên cắt đầu ngón tay của mình, dùng máu vẽ con mắt, cái mũi còn có lỗ tai lên mặt đối phương.

Làm xong tất cả: "Úc" giơ tay lên, nhắm ngay Tiêu Thọ nhẹ nhàng điểm một cái.

Tiêu Thọ đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn ta lập tức mở ra hai mắt vẽ lên, vừa hay thấy Tiêu Tranh đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt cung kính.

Đầu tiên Tiêu Thọ khẽ giật mình, chợt cực kỳ vui mừng, Vô Diện đại tiên thật sự thực hiện nguyện vọng của mình!

Tiêu Thọ lập tức nói: "Tranh Nhi, nhanh! Đi hiến tế!"

"Mấy đời Tiêu gia ta nối tiếp nhau tâm nguyện, chỉ thiếu bước cuối cùng này là có thể hoàn thành!"

"Chúng ta có thể trưởng sinh ngay lập tức!"

"Úc" bình tĩnh nhìn hắn ta, không có bất kỳ động tác gì.

Nhưng cặp lỗ tai vẽ trên mặt Tiêu Thọ lập tức nghe được giọng Tiêu Tranh: "Phụ thân, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

Tiêu Thọ nhướn mày, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Nói!"

Tiêu Tranh đứng ở trước mặt hắn ta, lập tức hỏi: "Hiện tại Tiêu Mông và Tiêu Hương Nga đều bị quỷ quái chiếm cứ, xâm chiếm thể xác của bọn họ."

"Nếu quỷ quái dụng ý khó dò, thúc đẩy bọn họ cũng tới hiến tế cho Vô Diện đại tiên, nên làm cái gì?"

Tiêu Thọ hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi yên tâm!"

"Chỉ có huyết mạch Tiêu gia chân chính mới có thể được Vô Diện đại tiên ban ân!"

"Đừng nói là quỷ quái, ngay cả người ngoài cũng không thể được đại tiên đáp lại"

Tiêu Tranh nghe vậy, lập tức lại hỏi: "Vậy quỷ quái phải làm thế nào mới được Vô Diện đại tiên đáp lại?"

Tiêu Thọ khẽ giật mình, chợt sắc mặt thay đổi, tức giận quát:

"Ngươi không phải Tranh Nhi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận