Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1781: Kịch chiến

"Không có gì bất ngờ xảy ra."

"Tiếp theo Bùi Lăng, chắc chắn sẽ toàn lực tìm kiếm vị trí của chúng ta."

"Thế nhưng, ba vị người sống kia tìm kiếm tung tích Bùi Lăng tròn nửa năm."

"Dù bên Bùi Lăng đã khôi phục được cảnh giới tu vi càng cao hơn, muốn tìm được chúng ta, chắc cũng cần chút thời gian"

"Nhân cơ hội này, chúng ta nhất định phải sớm chuẩn bị sẵn sàng"

"Ít nhất, cũng phải khôi phục tu vi lại Hóa Thần"

Nghe vậy, Hồng Phấn tân nương lập tức nói: "Nói cho toàn bộ lãnh địa."

"Bắt đầu từ đêm nay, mỗi ngày đều phải hiến tế"

"Tế phẩm không thể ngừng."

"Tù" gật đầu: "Hiểu rõ!"

Vùng bỏ hoang.

Bên cạnh phần mộ lẻ loi trơ trọi, Bùi Lăng ngồi xếp bằng bên cạnh mộ bia, không một tiếng động, hoàn toàn tĩnh mịch.

Sau khi truyền âm với "Tất", hắn đã tĩnh tọa ở chỗ này một hồi lâu.

Lúc này, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn về hướng Nhạn Hồi cốc.

"Đấu một lúc rồi, còn chưa phân ra thắng bại..."

"Tu vi của vị kia Tù, tối đa cũng là Hóa Thần, không khôi phục lại phía trên Phản Hư."

"Hiện tại, chờ tin tức bên Lệ sư tỷ..."

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng khẽ gật đầu.

Nếu hiện tại hắn lập tức giáng lâm Nhạn Hồi cốc, hợp lực với "Tất", chắc chắn có thể trực tiếp chém giết "Tù" ngay tại chỗ.

Thế nhưng, điều này đã không có ý nghĩa.

Chỉ cần bên Lệ sư tỷ thành công, kết quả cũng giống nhau!

Hơn nữa, hiện tại chỉ có một mình hắn trông coi mộ bia, dù như thế nào cũng không thể rời đi.

Càng vào thời khắc mấu chốt này, càng không thể sơ suất!

Thế là, Bùi Lăng lại nhắm hai mắt, yên tĩnh ngồi, mộ địa âm u lạnh lẽo yên tĩnh như vùng đất chết.

Nhạn Hồi cốc.

Miếu Triệu thị đại tiên.

Âm khí tản ra, toàn bộ miếu thờ như bịt kín một lớp màn tơ màu xám đen, trong tầm mắt một mảnh ảm đạm, âm u lành lạnh.

Sương hoa màu xám đen lặng yên ngưng kết đây đất.

Phó Huyền Tự đạp không mà đứng, trong tay không ngừng kết động từng pháp quyết phức tạp, từng tấm phù lục màu vàng nâu vờn quanh người hắn ta, vô số chữ vân triện thâm ảo khó lường trên bùa chú không ngừng nhúc nhích, quấn giao, lực lượng vô hình giăng khắp nơi, tạo thành một tòa trận pháp phòng ngự ánh sáng trong trẻo rực rỡ cỡ nhỏ.

Ở xung quanh hắn ta, thậm chí cả đỉnh đầu dưới chân, toàn bộ đều là quỷ vật đủ loại hình thù kỳ quái, âm khí nồng đậm.

"hì hì... Hì hì ha ha... Ha ha..."

Tiếng vui cười bén nhọn chói tai liên miên không dứt, từng đôi mắt đầy ác ý nhìn trừng trừng vào Phó Huyền Tự, quỷ vật vây quanh hắn ta nhanh chóng xoay quanh, cười the thé rít gào chấn nhiếp tâm thần như thủy triều, một đợt nối tiếp một đợt đánh thẳng vào phù trận.

Từng tấm phù lục lơ lửng trên hư không, không ngừng nổi lên gợn ánh sáng như sóng nước.

Khuôn mặt quỷ vật dữ tợn, sự ác ý trong mắt càng sâu, dường như ngay sau đó sẽ cùng nhau tiến lên, xé Phó Huyền Tự thành mảnh nhỏ.

Theo bọn chúng điên cuồng tấn công, chữ vân triện nhanh chóng phai màu, nhạt lại, trong giây lát chữ vân triện trên một tấm phù lục gần như biến mất, dấy lên ánh lửa hừng hực.

Phó Huyền Tự mặt không biểu tình, một tay lấy ra phù lục từ trong túi trữ vật, nhanh chóng bổ sung.

Chẳng mấy chốc, lại có một tấm bùa chú sắp tiêu hao gần như không còn.

Theo quỷ vật không biết mệt mỏi tấn công, phù lục nhanh chóng thiêu đốt, Phó Huyền Tự dần không thể kịp thời điển vào chỗ trống.

Âm khí dày đặc như phát hiện sơ hở, gào thét tràn vào trong trận pháp, nhanh chóng ăn mòn.

Lập tức lại có mấy tấn phù lục vốn còn có thể kiên trì, chữ vân triện trên đó nhanh chóng chuyển nhạt, toàn bộ tác dụng phù trận đột nhiên giảm xuống một mảng lớn.

"Ha ha... Hì hì ha ha... Hì hì... Hì hì hì hì..."

Đám quỷ vật rối rít ngửa đầu, phát ra tiếng cười the thé cuồng loạn, âm khí như thực chất theo đó sôi trào mãnh liệt, điên cuồng đụng chạm vào toàn bộ phù trận.

Sau khi giằng co một lát, cuối cùng phù trận tàn tạ không chịu nổi đã không duy trì được, tất cả phù lục lập tức cùng nhau thiêu đốt, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

Thấy phù trận biến mất, đám quỷ vật lập tức lộ ra vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, gào thét lao về phía Phó Huyền Tự.

Cùng lúc đó, cuối cùng Phó Huyền Tự đã hoàn thành pháp quyết vẫn kết động trong tay, hắn ta đặt hai ngón tay phải trước ngực, lòng bàn tay trái hướng lên trời như nâng một phương hư không, đột nhiên lật tay lại, sau đó dùng sức hung hăng đè xuống.

Trong nháy mắt, một bóng núi khổng lồ hiện ra từ trong hư không, âm vang đập về phía quỷ vật.

Cơn gió cuồng bạo xé rách đập vào mắt, ngọn núi rơi xuống, khí thế hùng hậu không thể đỡ như muốn ép cả tòa miếu Triệu thị đại tiên thành bột mịn!

Oanh!

Tất cả quỷ vật xông lên đều bị núi xanh đập vào.

Mặt đất đột nhiên chấn động, nhưng miếu Triệu thị đại tiên lại không nhúc nhích tí nào, ngay cả gạch xanh lát đây đất cũng không vỡ nát một khối nào.

Phó Huyền Tự nhướn mày, căn miếu thờ này có quỷ vật cấp độ Hóa Thần tọa trấn!

Nếu không một chiêu vừa rồi của mình đủ để san toàn bộ miếu thờ, tính cả địa giới gần đây thành đất bằng!

Lúc này, bóng núi xanh chầm chậm tiêu tán, quỷ vật bị đánh xuống biến mất hơn phân nửa, hóa thành một luồng khí đen, trong nháy mắt tụ hợp vào trong cơ thể quỷ vật còn sót lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận