Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1866: Bọn họ bằng lòng...

Không đợi Bùi Lăng suy nghĩ tỉ mỉ, một giọng nói lạnh băng sâm nhiên nhưng rất quen thuộc đột nhiên vang vọng bên tai Bùi Lăng.

"Định!"

Thân thể Bùi Lăng lập tức như bị đóng băng trong chớp mắt, dừng lại tại chỗ, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy chút nào.

Trong gian phòng đột nhiên xuất hiện từng vị tu sĩ, khí tức của bọn họ mãnh liệt tuỳ tiện đều là Hợp Đạo, khí chất khác nhau, âm u lạnh lẽo, hung thần, tươi đẹp, uy nghiêm, ung dung, thiết huyết, tiêu dao, phong lưu, chất phác... Trang phục cũng muôn hình muôn vẻ, đôi mắt lạnh lùng đồng loạt nhìn Bùi Lăng.

Giữa không trung hiện lên ánh sáng trong trẻo, kiếm tu đột nhiên chém ra phi kiếm!

Tên Hợp Đạo Cửu Nghi sơn kia cũng ra tay, hắn ta đưa ra một ngón tay, một ngọn núi nguy nga mênh đột nhiên xuất hiện, gào thét đè xuống Bùi Lăng.

Tu sĩ Hợp Đạo khác lại không do dự, trong chốc lát đủ loại pháp quyết gào thét mà ra, như cuồng phong như mưa rào cuốn về phía Bùi Lăng.

Trong chốc lát trong phòng biến ảo ngàn vạn, khoảnh khắc huyết hải cuồn cuộn, núi thây từng đống, tiếp theo núi xanh nguy nga, hoa vũ bay lả tả, tiếp theo lại là ky binh băng qua, tiếng giết chấn mây... Ngũ sắc kỳ quái xuất hiện.

Khí thế hùng hậu và uy năng cường đại gầm thét quét ngang cả phòng.

Bùi Lăng cảm thấy mình như rơi vào một vũng bùn vô biên vô tận, bốn phương tám hướng đều là thuật pháp thao thao bất tuyệt gào thét đánh tới như núi đào sóng biển đập xuống đầu mình, không thể trốn tránh, không thể địch lại...

Khí tức tử vong đột nhiên bốc lên, cảm giác ngạt thở mãnh liệt như hồng thủy nhanh chóng bao phủ hắn, chứ đừng nói đến hắn còn không phải Hợp Đạo chân chính, dù là tu sĩ Hợp Đạo chân chính, lúc này cũng chỉ có thân tử đạo tiêu!

Bùi Lăng đột nhiên hét lớn một tiếng, trong hai con ngươi có phù văn bốc lên đan xen, [Oán Yểm thần thông] !

Lập tức, hận ý ở bốn phương tám hướng như dòng sông cuồn cuộn chảy ngược, liên tục không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, Bùi Lăng không chút do dự lại thi triển [Trường Hận Chú], ngay lập tức khí tức hạ xuống vì thương thế khôi phục lại tăng vọt!

Cho dù lúc này đã là tình cảnh cửu tử nhất sinh, hắn cũng phải đi đọ sức tranh thủ chút hy vọng sống sau cùng!

Lúc này, một bàn tay lạnh như băng tái nhợt đột nhiên khoác lên vai phải Bùi Lăng.

Thân thể Bùi Lăng vừa tránh thoát trói buộc, ngay sau đó lại bị kéo ra sau.

Không có tiếng động gì, Bùi Lăng lại cảm thấy mình như được giải thoát từ trong vũng bùn, lại rơi vào một vùng nước sâu lạnh băng tăm tối.

Tất cả thuật pháp đánh về phía hắn đều biến mất không thấy gì nữa.

Một giọng nói âm u lạnh lẽo nhu hòa như lôi đình nổ tung bên tai hắn: "Phá!"

Ngay sau đó, Bùi Lăng cảm thấy mình đột nhiên bị kéo ra khỏi đáy nước.

Trong nháy mắt hắn tỉnh táo lại, tập trung nhìn lại đã thấy mình đang ngồi ở trong đại đường, trên tay bưng chén sành thô, trong bát trống rỗng, lại vừa uống xong hồn tửu.

Một cánh tay tinh tế trắng nõn vươn ra từ trong bóng tối sau lưng, đè xuống bờ vai của hắn, nhìn từ chi tiết tay áo và ngón tay, chính là Tô Tích Nhu!

Bóng tối như thủy triều hoành hành ngang ngược khắp nơi, bên trong truyền đến tiếng đánh nhau liên miên không dứt, kiếm khí gào thét tung hoành, nhánh hoa bồng bềnh, kiếm ý, đao ý, đạo vận đan xen tiêu tán, đủ loại ánh sáng thuật pháp liên tiếp, lại là Mạnh Hồng Huyến và Hoàn Uẩn Chân song song ra tay, đang đấu với tu sĩ chín tông môn lớn ở trong đại đường.

Nhìn thấy tình cảnh này, Bùi Lăng lập tức hiểu được, tất cả điều vừa rồi đều là huyễn cảnh!

Hắn nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, đã thấy áo bào của mình tổn hại, vết thương chồng chất, huyết sát chỉ khí quanh quẩn trên vết thương làm nhục thân không thể tự lành, sau lưng càng là máu thịt be bét, sâu đủ thấy xương, tất cả thương thế nhận trong huyễn cảnh đều dẫn tới trong hiện thực!

Hiện tại bóng tối càng ngày càng dày đặc, ép sát từng bước, đã muốn hoàn toàn nuốt hết hắn, thời gian chỉ mới qua mấy tức!

Bùi Lăng không kịp nghĩ nhiều, lập tức lấy ra một viên đan dược chữa thương cực phẩm, nuốt vào trong miệng.

Dược lực chưa tan ra, cánh tay Tô Tích Nhu đặt trên bờ vai Bùi Lăng đột nhiên dùng sức, một phát bắt được thân thể hắn, chạy về phía sau.

Bùi Lăng lập tức truyền âm nói: "Chờ chút! Mạnh tiền bối và Hoàn tiền bối..."

Số lượng tu sĩ Hợp Đạo chín tông môn lớn ở trong đại đường thật sự quá nhiều, Mạnh Hồng Huyến và Hoàn Uẩn Chân không thể chống đỡ nổi nhiều người như vậy!

Tốc độ bay của Tô Tích Nhu không giảm chút nào, không chút nghĩ ngợi truyền âm trả lời: "Không cần phải để ý đến bọn họ, bọn họ bằng lòng chết vì ngươi!"

Bùi Lăng: "???"

Ngay lúc hai người truyền âm, phía trước đột nhiên dâng lên một loạt cốt tường huyết sắc.

Bức tường này được xây thuần từ xương người, xương người có lớn có nhỏ, thậm chí còn có xương đùi tinh tế như anh hài chắp vá kín kẽ, trong khe hở lại có vô số máu tươi ào ạt chảy xuôi, tiêu tán ra oán giận chỉ khí màu xám đen, hoàn toàn ngăn trở đường phải đi.

Tô Tích Nhu dùng một tay đè lại bả vai Bùi Lăng, một tay nhanh chóng đánh ra pháp quyết.

Lập tức, hư không xé rách, tám cánh tay to lớn duỗi ra từ bên trong, cánh tay cuộn lại thành quyền, hung hăng đánh tới cốt tường huyết sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận