Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2410: Nấu canh, đu dây

Bộp, bộp, bộp...

Tiếng bước chân rất nhỏ, chỉ vang lên trong đám người, dân trấn hai bên đường phố không phát hiện, vẫn tiếp tục trò chuyện việc nhà.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân biến mất không thấy gì nữa.

Đầu trấn quay về yên tĩnh, chỉ nghe chim hót chiêm chiếp, tiếng trùng xột xoạt.

Cũng không lâu lắm, Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang dẫn theo một đám yêu tộc đến đây.

Cũng như những tán tu kia, bọn họ cũng dừng bước trước tấm bia đá "Bạch Thảo trấn".

Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang đồng thời triển khai thần niệm, nhanh chóng bao phủ toàn bộ Bạch Thảo trấn.

Chẳng mấy chốc, Chung Quỳ Kính Y cau hàng lông mày kẻ đen, không phát hiện khí tức của Đại hoàng huynh!

Hơn nữa, toàn bộ Bạch Thảo trấn này đều là sinh linh phàm tục!

Lúc này, từng nhà đều thu xếp đủ loại sinh kế nông gia, hài đồng tuổi tác còn nhỏ có thể chơi đùa, hài tử choai choai đều giúp đỡ trưởng bối, đôi bên phối hợp mật thiết, không hề xa lạ chút nào.

Nhìn qua, chắc trong một đoạn thời gian rất dài cũng không có kẻ ngoại lai gì.

Cùng lúc đó, trong lòng yêu tộc đứng sau lưng hai nữ tu đều vô cùng gấp gáp, từng người cố tự bình tĩnh...

Lần này bọn họ thuê tán tu tới, vừa tiến vào Bạch Thảo trấn không bao lâu, một khi bị Chung Quỳ Kính Y phát hiện...

Đang nghĩ ngợi, lại nghe Chung Quỳ Kính Y ngắn gọn nói: "Các ngươi ẩn nấp tốt khí tức, tránh làm phiền phàm nhân, sau khi chuẩn bị xong, theo bản cung cùng vào trấn"

Đám yêu tộc thầm thở phào, vội vàng đáp: "Vâng!"

Nói xong, nhao nhao thi triển yêu thuật thu liễm khí tức quanh người, như là tổ tông tránh né thiên địch, như mai danh ẩn tích từ phương thiên địa này.

Thấy thế, Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang lập tức cất bước đi vào trong trấn.

Rất nhiều yêu tộc vội vàng đuổi theo.

Bọn họ vừa vượt qua bia đá "Bạch Thảo trấn", chợt thấy quanh người lạnh lẽo.

Chỉ có điều, loại cảm giác khác thường này tới nhanh đi cũng nhanh, làm bọn họ cảm thấy đây là tình huống bình thường sắp đêm xuống, gió núi lạnh thấu xương.

Lấy lại bình tĩnh, đám yêu tộc đuổi theo bước chân Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang.

Đường đi lát đá xanh chạy thẳng qua cả tòa tiểu trấn, bởi vì năm tháng xa xưa, vật liệu đá tàn tạ khắp nơi, trong khe hở đây dấu vết sửa chữa và rêu xanh.

Phòng ốc hai bên chiều cao không đồng nhất, phần lớn là nhà tranh, nóc nhà mọc lên một ít cỏ dại, một số nhà ngói nhỏ rộng rãi hơn chút, dường như đây là nơi hoang vắng nên ngoài phòng đều có tường viện vây quanh, che đậy tầm mắt.

Lúc này, từng nhà đang đến giờ cơm, bên ngoài không có người nào, trong từng bức tường không ngừng bay ra đủ loại mùi hương đồ ăn, xen lẫn tiếng chó sủa kịch liệt.

Bộp, bộp, bộp...

Tiếng bước chân quanh quẩn trên nền đá, một nhóm Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang vừa dò xét vừa đi đến phía trước.

"Hì hì ha ha..."

Bỗng nhiên, trong ngõ nhỏ trên đường phố truyền ra một tràng tiếng vui cười trong trẻo, chợt thấy mấy hài đồng lao ra.

Bọn họ đuổi theo một cái cúc cầu cổ xưa, nhảy nhót đùa giỡn, dường như căn bản không phát hiện người lạ đến đây, đá cúc cầu, cười toe toét một lát, nhanh chóng đi xa.

Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang nhìn tình cảnh này không phát hiện điều khác thường, liền tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, bọn họ đột nhiên ngửi được một mùi thịt cực kỳ nồng nặc, không nhịn được đi nhanh mấy bước, chỉ thấy cách đó không xa là tường thấp lấp kín, cách tường viện cao cỡ nửa người có thể thấy bên trong có một lão tẩu đang ngồi cạnh một cái nồi trong sân, đun một nồi nước.

Ùng ục ùng ục...

Canh đã sôi trào, lão tẩu khom người dùng một cái muôi lớn khuấy nhẹ, theo động tác của hắn ta, mùi thịt xen lẫn hơi nóng tràn ra bốn phía, mùi thơm này vô cùng hấp dẫn như thứ nấu trong nồi là món ngon.

Một đám yêu tộc xưa nay tửu trì nhục lâm đã quen, lại nhấm nháp đủ loại trân tu món ngon, tất cả đều không nhịn được nuốt nước bọt.

Hình như lão tẩu hơi mệt mỏi, ngồi dậy, trở tay đấm eo.

Lúc này, một đám người Chung Quỳ Kính Y mới phát hiện đối phương chỉ có một con mắt, một hốc mắt trong đó trống rỗng, đen nhánh không có con mắt.

Thấy lão tẩu cũng không gì khác thường, Chung Quỷ Kính Y dẫn đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, đi một lúc, một gia đình ven đường mở rộng cửa sân, ánh mắt bọn họ tùy ý nhìn vào, chỉ thấy trong sân có một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, trên cây treo năm cái đu dây, một phụ nhân dẫn theo bốn thiếu nữ thanh xuân tuổi trẻ đang cười nói đánh đu tìm niềm vui.

Năm tên nữ quyến này vẻ ngoài tương tự, nhìn qua có thể biết ngay là có huyết thống, bọn họ giống lão tẩu kia, như không thấy đám người Chung Quy Kính Y.

Chung Quỳ Kính Y tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc nàng đi vào một con ngõ nhỏ, Kiều Từ Quang cùng rất nhiều yêu tộc theo sát phía sau.

Sau khi đi vào ngõ nhỏ, không tới mấy bước đã thấy trong sân của một gia đình treo lợn rừng trên kệ cao cao, máu me đầm đìa như mới giết, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.

Đầu lợn rừng bị treo trên một cây cột chờ hong khô, nó cụp mắt nhìn về phía một đâm người Chung Quỳ Kính Y, trong đó đã không còn thần thái, chỉ có hai hàng huyết lệ vẫn chậm rãi trượt xuống.

"Phanh... Phanh... Ẩm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận