Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1684: Tấm mặt nạ thứ ba

Cảm nhận được bệnh tình còn đang tiếp tục tăng thêm, không có chút xoa dịu nào vì đã gõ xuống mặt nạ, vì để phòng hoàn toàn trở thành bệnh nguy kịch, hắn vội vàng nằm xuống, kéo mền gấm đắp lên.

Ngay sau đó, hắn lập tức ngủ say...

Tú lâu.

Rèm châu nửa cuốn, màn thêu buông xuống.

Rương hòm sơn son đựng đầy vàng đều bị mở ra, đủ loại váy áo hoa mỹ, đồ trang sức trâm vòng, đủ loại đồ dùng của nữ nhi rơi đây đất.

Còn có một bàn trầm thủy hương trân quý bị đổ nhào, mùi thơm ngào ngạt kiều diễm tràn ra cả tòa lầu các.

Trên đất trống trong khuê các, Hồng Phấn tân nương vén cao tay áo hẹp, đang cau mày đưa mắt nhìn quanh, trong mắt đây lo nghĩ.

Kỳ quái!

Bùi Lăng lấy đâu ra mặt nạ vào ban ngày?

Căn cứ vào manh mối mà nàng đang nắm giữ, chỉ có nha hoàn từng bị hiến tế mới có thể có được mặt nạ.

Hơn nữa, vừa đến ban ngày, nha hoàn cũng mất mặt nạ...

Còn có một chuyện, chính là tối hôm qua nàng còn chưa khôi phục lực lượng Luyện Khí kỳ, bị khóa ở trong phòng, đối mặt với sự đuổi giết của nha hoàn, phải đeo mặt nạ của tên nha hoàn kia mới có thể thoát khỏi vòng vây, cứ vậy rời khỏi tú lâu.

Chắc chắn mặt nạ là một manh mối vô cùng quan trọng!

Nghĩ tới đây, Hồng Phấn tân nương càng cau chặt hàng mày ngài, hiện tại nàng chỉ biết mặt nạ là điểm mấu chốt, nhưng cũng không rõ tác dụng cụ thể của mặt nạ, càng không biết lấy mặt nạ như thế nào.

Ngoại trừ mặt nạ, lần này nàng gặp mặt Bùi Lăng con thu hoạch một manh mối quan trọng khác, đó là ký ức của nguyên chủ!

Đúng vậy, cho đến tận nay nàng đã lấy được mấy đoạn ký ức của nguyên chủ, mặc dù trên cơ bản đều là một chút việc vặt, cũng không có phát hiện manh mối đáng giá nào, nhưng tiếp tục như vậy chắc chắn nàng sẽ dần nhớ lại càng nhiều chuyện bí mật có liên quan đến Vô Diện đại tiên, hiến tế, Tiêu gia.

Chắc chắn tạo hóa chân chính của "Chú" cũng ở bên trong!

"Chắc Bùi Lăng cũng đã nhận được một bộ phận ký ức của Tiêu Tranh, nếu không sẽ không biết nhiều như vậy."

"Nhưng vừa rồi hắn cố ý không nói, ngược lại còn nghe ngóng ký ức của Tiêu Hương Nga từ ta..."

"Chắc hắn đã biết chút gì đó, nhưng biết không được đầy đủ"

"Ha ha ha... Ta không cần phải để ý đến hắn, chờ đạt được toàn bộ ký ức của Tiêu Hương Nga, sẽ có thể biết càng nhiều!"

Nghĩ đến đây, Hồng Phấn tân nương lấy ra chuôi chủy thủ dùng để hiến tế từ trong tay áo, lưỡi đao sáng như tuyết như mặt kính, chiếu rọi ra hai mắt lạnh lẽo của nàng.

Một ký ức xa lạ lại quen thuộc đến kỳ lạ hiện ra ở trong đầu nàng...

Gió từ bốn phương tám hướng thổi vào Tiêu phủ, lá vàng bay múa xoay quanh đây trời, mặt trời từ đông đến tây, ánh sáng dần tắt, khắp nơi ấm áp.

Theo thời gian trôi qua, cuối cùng một tia ánh nắng chìm vào mặt đất, chẳng mấy chốc hoàng hôn bao trùm, lại đến ban đêm.

Trong phòng ngủ, đèn lồng khẽ đung đưa, ánh sáng mờ nhạt bao phủ trong phòng.

"Kẹt kẹt."

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một nha hoàn mặc váy sam màu chàm bước nhanh đi đến.

Nhìn thân hình cử chỉ, chính là tên nha hoàn hầu hạ vào lúc ban ngày, chỉ có điều lúc này trên mặt của nàng cũng đeo một tấm mặt nạ bóng loáng như gương.

"Thiếu gia, thiếu gia... Nha hoàn chưa đi vòng qua bình phong, tiếng gọi đã truyền đến.

Trong màn Bùi Lăng lập tức tỉnh táo, đang muốn ngồi dậy rời giường, đột nhiên tâm niệm vừa động đeo mặt nạ lên mặt, sau đó nằm im không nhúc nhích.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nha hoàn đã vòng qua bình phong, đi tới trước giường Bùi Lăng.

"Thiếu gia... Thiếu gia..." Nàng lại gọi hai tiếng, đưa tay vém màn lên, thấy thiếu gia nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đặn, dường như vẫn còn ngủ say, liền nhẹ nhàng đặt chén thuốc bưng trong tay xuống mặt bàn cách đó không xa.

Khanh!

Ngay sau đó, nha hoàn rút ra một cây chủy thủ từ trong tay áo, quay lại bên giường giơ lưỡi dao lên cao cao.

Trong màn gấm nửa cuốn, Bùi Lăng vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, ngay cả hô hấp cũng không loạn chút nào.

Nha hoàn cầm chủy thủ lên hung hăng đâm xuống!

Phốc!

Lưỡi dao găm sắc bén không có chút nào cách trở đâm xuyên qua cẩm y dày, đâm thật sâu vào ngực Bùi Lăng.

Trong máu bắn tung tóe, máu tươi ào ạt chảy xuôi, nhanh chóng thẩm thấu vào áo bào và đệm chăn.

Nhìn tình cảnh này, nha hoàn đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng buông chuôi dao găm cầm trên tay ra, hoảng loạn nói:

"Thiếu, thiếu gia, ta... Tiểu tỳ..."

Không đợi nàng nói hết lời, sinh cơ quanh người Bùi Lăng lập tức biến mất, trong chớp mắt đã không khác gì tử thi.

Thấy thiếu gia bị mình đâm chết, nha hoàn ngây người nhưng chẳng mấy chốc một màn ký ức máu me, đau khổ, oán hận, điên cuồng bắt đầu hiện ra trong đầu nàng...

Nha hoàn không nhúc nhích đứng trước giường, quanh người hiện ra hận ý hùng hậu.

Ngay sau đó, những hận ý này đều bị mặt nạ trên mặt nàng hấp thu, cùng lúc đó vị trí phần mắt mặt nạ bắt đầu có huyết lệ chảy xuôi.

Dường như bị lực lượng vô hình lau đi, bóng dáng nha hoàn chậm rãi tiêu tán.

Leng keng!

Nha hoàn hoàn toàn biến mất không thấy, mặt nạ không có gì chống đỡ rơi xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận