Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1954: Thánh Tử làm việc (2)

Thấy Lưu Lam hoàng triều cũng không định làm khó, lời nói cử chỉ rất khách sáo, đám người trên pháp chu dần yên lòng.

Lần trước Thánh tông tổ chức đại điển Thánh Tử, người ngụy đạo tới Thánh tông cũng lấy lễ để tiếp đón, rất tận tình chủ nhà, đây là khí độ và quy củ nên có khi làm chín môn phái lớn ở Bàn Nhai giới.

Nghĩ đến lần này Thánh Tử đến Lưu Lam hoàng triều, đối phương cũng làm giống vậy.

Lập tức có tử đệ Lệ thị nói: "Lần này Thánh Tử dẫn hơn phân nửa một mạch Kiêm Tang tới, rất có thể là tiến hành ước chiến cùng Ngọc Lân thư viện ngụy triều."

"Trước kia rất nhiều trưởng lão vì bồi dưỡng đệ tử cũng đã làm những chuyện tương tự."

Một tên tử đệ Lệ thị khác đứng bên cạnh lại khe khẽ thở dài, lắc đầu nói: "Một mạch Kiêm Tang là mạch yếu nhất trong mười ba mạch nội môn ta, thực lực quá kém!"

"Hiện tại, tuy nhân số tăng lên không ít nhưng thật sự có thể chống lại đệ tử Ngọc Lân thư viện, chỉ sợ không có mấy người."

"Sớm biết vậy, nên dẫn đệ tử một mạch Âm Thiểm tới."

Lại một tên tử đệ Lệ thị nghe vậy nhưng cũng lắc đầu, khẽ nói:

"Hành động lần này của Thánh Tử rõ ràng là muốn bồi dưỡng người của mình"

"Trên cơ bản một mạch Âm Thiểm đều là người Lệ thị ta, cho dù tới, Thánh Tử cũng không để bọn họ ra sân"

Nghe vậy, mấy tên tử đệ Lệ thị ngẩn ngơ, chợt có người nói:

"Xem ra đúng là vậy. Thế nhưng, lần này Thánh Tử làm vậy lại không có ý giấu giếm Lệ thị ta, cũng coi như thẳng thắn."

Lệ Hàn Ca nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói: "Thánh Tử sắp tiếp quản vị trí Tông Chủ, đúng là cần người của mình"

"Lệ thị ta là thế gia nhiều năm, tự có độ lượng, không cần vì thế mà trong lòng sinh ra khúc mắc."

Một tên tử đệ Lệ thị nói chuyện trước đó đột nhiên nói: "Thế nhưng, dù một mạch Kiêm Tang này yếu kém, đã được Thánh Tử đưa ra ngoài cũng là mặt mũi của Thánh tông ta, không thể quá mất mặt xấu hổ."

"Đợi chút nữa đi thông báo cho Âu Dương Tiêm Tinh"

"Đệ tử một mạch Kiêm Tang có thể chiến tử, nhưng tuyệt đối không thể tham sống sợ chết, bôi nhọ uy danh Thánh tông!"

Lệ Hàn Ca gật đầu: "Nên như thế"

Lúc này, Cao Huệ Cảnh vung ống tay áo một cái, mây trắng lập tức bốc lên biến ảo, hóa thành một chiếc thuyền hoa đi phía trước dẫn đường, độn thẳng về phía Lam Kinh.

Pháp chu lập tức đuổi theo.

Trời cao trong veo như tẩy, trời xanh cao xa, thỉnh thoảng có một đám mây trắng như sa như sương, mờ mịt cao khiết, sơn thủy phía dưới cuồn cuộn lui lại, hoặc hùng tráng, hoặc xinh đẹp, hoặc hiểm trở, hoặc đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, hoặc khói bếp lượn lờ... Đủ loại cảnh tượng dần bay lượn mà qua.

Trong lúc phi độn, Cao Huệ Cảnh cùng đám quan viên trong thuyền hoa rất nghi ngờ nhìn nhau, ven đường bọn họ đều đang thúc giục pháp bảo cùng đủ loại trận pháp phía dưới, đã dùng hết tất cả thủ đoạn dò xét, từ đầu đến cuối không phát hiện bất kỳ tu sĩ cấp cao Trọng Minh tông nào ẩn nấp ở bên!

Mặc dù pháp chu của đối phương nguy nga, chở không ít tu sĩ, khí tức rất nhiều, nhưng ở trong cảm giác phần lớn tu sĩ đều có tu vi quá thấp!

Không có một ma tu nào Hợp Đạo trở lên!

Đám người Cao Huệ Cảnh vừa thôi động thuyền hoa tiến về Lam Kinh, vừa bí mật truyền âm: "Vị Thánh Tử Trọng Minh tông này không có người hộ đạo âm thầm bảo vệ?"

"Không thể nào! Hắn là hậu nhân ngoại môn đệ tử Trọng Minh tông, đối với ma tông mà nói là theo hầu trong sạch, hiện tại chẳng những là Thánh Tử, còn là vạn kiếp Hóa Thần hiếm thấy, ma tông tuyệt đối không để hắn tự mình mạo hiểm, chắc đã dùng thủ đoạn đặc thù gì che giấu tu vi, giấu kín trong những tu sĩ cấp thấp trên pháp chu..."

"Không sai! Hiện tại không tiện tiến thêm một bước dò xét, chờ đến ngoại tân viện, sau khi sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi, mời cung phụng trình diện, chắc chắn hắn sẽ bại lộ."

"Hừ! Nơi đây là địa giới triều ta, ngược lại muốn xem Trọng Minh tông có chủ ý gì!"

Lúc nói chuyện, Cao Huệ Cảnh thôi động thuyền hoa, tốc độ bay đột nhiên tăng lên.

Pháp chu không chút do dự tăng nhanh tốc độ theo.

Trời cao vù vù như sấm, bạch hồng cắt qua bầu trời, gào thét mà đi.

Ngoại tân viện.

Nơi đây là chỗ mà Lưu Lam hoàng triều dùng để chiêu đãi khách quý, nằm ở trên không một cái hồ lớn ngoài thành Lam Kinh trăm dặm.

Từ đằng xa nhìn lại, ngoại tân viện như là một đoạn đỉnh núi treo ngược.

Bộ phận hướng lên trên rộng lớn bằng phẳng, đình đài lầu các liên miên uốn lượn, thấp thoáng có hoa ngọc cỏ lạ, ngọc thụ chỉ lan, lại có thụy hạc tưởng hươu rong chơi bên rừng, loan điểu thanh tước bay lượn đầu cành, mây che sương quấn, thúy tụ un tùm, mờ mịt cách trần, không dính chút khói lửa phàm tục nào, chỉ có khí thế của tiên gia.

Còn bộ phận đỉnh núi đảo ngược gập ghẻnh hiểm trở, tảng đá kỳ quái lỗm chổm, cây sắn dây mọc lan tràn, đằng la dày đặc rủ xuống từng đống, thỉnh thoảng thấy vượn trắng leo trèo, linh báo bay qua, có hứng thú nơi sơn dã.

Bầu trời xanh như ngọc, hai vệt độn quang một trước một sau phi độn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận