Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1779: "Tất" (2)

Trong điện thờ là một yêu quỷ mặt xanh nanh vàng, đôi mắt đỏ hồng ngồi ngay thẳng.

Hắn ta bắp thịt cuồn cuộn, khí tức cả người hung bạo khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lúc này, trên bàn vuông trưng bày bốn đĩa trái cây, bốn đĩa thức ăn mặn và một chung rượu.

Những thức ăn mặn kia đều sống, chưa từng đun sôi, tản ra mùi máu tanh rõ ràng.

Cho dù trong đỉnh sau lưng hương hỏa hừng hực, trên bàn thờ cũng trưng bày một lư hương toan nghê mạ vàng, bên trong cắm một nén nhang, khí tức hương hỏa dày đặc cũng không thể che hết những thức ăn mặn tanh nồng kia.

Phó Huyền Tự khẽ nhíu mày, chuyển động cái cổ quan sát xung quanh.

Nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống.

Âm khí vô cùng dày đặc trong nháy mắt cuồn cuộn hiện ra, nhấn chìm cả tòa miếu thờ.

Từng đạo u ảnh giăng khắp nơi, dần hiện ra sau lưng hắn ta...

Phó Huyền Tự đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy cửa lớn sau lưng hờ khép, từ trong khe cửa có thể thấy bên ngoài có một cái đỉnh cuồn cuộn hương khói, ngoài ra lại không có vật gì.

Hắn ta khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn về phía trên đầu tượng thần.

Lúc này, giữa cột nhà ở trên đỉnh đầu hắn ta lít nha lít nhít yêu quỷ, chồng chất như núi.

Nó là một quỷ vật hình dạng như hồ, toàn thân không lông, lặng yên mở ra cái miệng to như chậu máu mọc đầy răng nhọn trắng đục, ngay sau đó cổ của nó như kéo dài vô cùng vô tận.

Theo cái đầu cúi xuống, miệng to như chậu máu cách Phó Huyền Tự càng ngày càng gần, lúc thấy có thể một ngụm nuốt Phó Huyền Tự vào...

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, quỷ vật không hề có chút sức chống cự nào bị đánh bay ra ngoài.

Phó Huyền Tự chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn quỷ vật chen chúc, kín không kẽ hở ở phía trên, khí tức quanh người hắn ta bừng bừng phấn chấn, đã là Nguyên Anh đỉnh phong.

Đám quỷ vật rối rít phát ra tiếng rít gào thê lương khiếp người, giương nanh múa vuốt lao về phía Phó Huyền Tự.

Phó Huyền Tự không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt không có chút biến hóa nào, lúc này đánh ra một cái pháp quyết...

Oanh! !!

Vừa nãy còn miếu thờ yên tĩnh như chết, trong khoảnh khắc bụi mù nổi lên xung quanh, không ngừng rung động...

Bóng đêm đậm đặc như mực.

Một cặp đèn lồng gió nhẹ nhàng đong đưa theo gió đêm, lay động nhoáng qua, đèn đuốc chiếu vào bảng hiệu "miếu Triệu thị đại tiên", cái bóng vừa đi vừa về nhốn nháo như yêu như quỷ.

Trước miếu thờ trước có bụi hoa cỏ yên tĩnh nở rộ, tản ra hương thơm hợp lòng người.

Chung Quỳ Việt Cức và Ninh Vô Dạ thấy Phó Huyền Tự bước vào trong miếu trước một bước, cũng đi vào theo.

Chung Quỳ Việt Cức đi vào cửa, lập tức bắt đầu dò xét cảnh vật xung quanh.

Đã thấy phía trước có một bức tưởng trống rỗng, chỉ là mặt tường tuyết trắng lấp kín, không có bất kỳ hoa văn điêu khắc gì.

Không biết cửa lớn sau lưng đóng lại từ lúc nào, đóng kín kẽ.

Trong tầm mắt sạch sẽ gọn gàng, khí tức hương hỏa dày đặc cuồn cuộn truyền đến từ sau bức tường, còn có chuông khánh nỉ non như có như không, dường như miếu cổ nơi thế ngoại, thanh tịnh an bình.

Chung Quỳ Việt Cức nhìn tình cảnh này, luôn cảm giác hình như mình đã quên cái gì nhưng cẩn thận suy nghĩ một lát, lại không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng nghi ngờ hắn ta, cẩn thận đi vào bên trong.

Sau bức tường là một cái đỉnh màu trắng không hoa văn, bên trong rất nhiều hương hỏa, đang không ngừng dâng lên một luồng sương mù dày đặc.

Trong bóng tối, từng cánh tay màu đen, lợi trảo lao đến cả người Chung Quỳ Việt Cức.

Hắn ta xuyên qua đình viện, đi vào phòng chính.

Chỉ thấy trong bàn thờ thấp thoáng sau tấm rèm màu vàng sáng, tượng thần khôi ngô hung bạo yên tĩnh ngồi xếp bằng.

Trên bàn vuông trước mặt hắn ta bày cống phẩm vẫn mới mẻ, bàn thờ hẹp dài màu sắc cũ kỹ, một cái lô Toan Nghê mạ vàng đặt trên đó, khói xanh lượn lờ.

Khí tức hương hỏa không thể che hết mùi máu tanh của cống phẩm thức ăn mặn.

Chung Quỳ Việt Cức đi đến phía trước.

Hắn ta vừa tới gần bàn vuông, đã thấy trong cống phẩm thức ăn mặn vốn đã tẩy rửa sạch sẽ đột nhiên trào ra máu tươi thật lớn.

Ngay sau đó, một huyết thủ quấn đầy nội tạng, vết máu đột nhiên duỗi ra từ bên trong, hung hăng bắt lấy mép cái chậu.

Chung Quỳ Việt Cức nhướn mày, lúc chưa biết rõ ràng đây là xảy ra chuyện gì, từng cánh tay toàn thân xanh đen, hư thối cao độ, mọc đầy lông đen đột nhiên thò ra từ trong bóng tối, bắt lấy cánh tay, hai chân, lưng eo của hắn ta...

Trong chớp mắt những cánh tay này chạm thân thể hắn ta, khí âm hàn cuồn cuộn đột nhiên rót vào trong cơ thể hắn ta.

Lúc này, huyết thủ duỗi ra từ trong chậu đột nhiên buông cái chậu ra, lại một phát bóp cổ họng Chung Quỳ Việt Cức.

Một luồng lực lượng cường đại, cưỡng ép kéo hắn ta vào trong chậu.

Cùng lúc đó, những cánh tay xanh đen hư thối sau lưng Chung Quỳ Việt Cức cũng cùng nhau dùng sức, đẩy hắn ta vào trong chậu.

Thân thể Chung Quỳ Việt Cức di chuyển vào trong chậu từng chút một.

Trong chậu càng tuôn ra càng nhiều máu, chẳng mấy chốc đã như suối phun tràn qua cái chậu, tràn qua bàn vuông, thuận theo chân bàn vuông chảy xuôi xuống mặt đất.

Trong máu tươi dần trồi lên từng khối huyết nhục mơ hồ, một vài bộ phận của bọn chúng cho người ta một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận