Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1776: Yêu ma to gan! (2)

Kể từ ngày đó gặp được cơ duyên lớn, sau khi giết sạch toàn bộ kẻ đuổi giết, trong khoảng thời gian này hắn ta một người một kiếm, có thể nói đánh đâu thắng đó.

Cho dù là những cao thủ hạng nhất trên giang hồ đã từng khiến hắn chỉ có thể ngưỡng vọng, cũng không thể chịu được ba chiêu dưới kiếm của hắn ta!

Phía dưới cao thủ hạng nhất, hắn ta còn không cần rút kiếm!

Nhờ ơn vị cao nhân nào đó giúp đỡ, mặc dù hiện tại hắn ta tuổi còn trẻ, lại đã có tư cách vấn đỉnh võ lâm chí tôn!

Trước đó vài ngày, cuối cùng Lâm Phong đã đến Địch phủ Cố Ngô thành, gặp mặt trưởng bối Địch phủ, nói rõ muốn đến thành thân với Địch Kiều Kiều. Chỉ có điều, lúc đôi bên trò chuyện vui vẻ, hắn ta lại nghe nói gần đây có yêu ma quấy phá, cách một đoạn thời gian lại phải hiến tế một nhóm người sống. Tử tù ở Cố Ngô thành đã tiêu hao gần như không còn, còn tiếp tục như thế chỉ có thể rút thăm lựa chọn giữa lê dân trong thành, vì vậy toàn thành đầy tiếng khóc, vô cùng thê thảm.

Vì vậy Lâm Phong bỏ qua việc sắp thành thân sang một bên, hôm nay cố ý tới đây là vì thay trời hành đạo, trừ hại cho dân!

Lúc này, hắn và Địch Kiều Kiều đều thấy phía trước xuất hiện một gốc cây già đã sớm chết héo.

Dưới cây, một phần mộ lẻ loi trơ trọi yên tĩnh nằm đó, trước phần mộ là một tòa mộ bia không có chữ trầm mặc đứng sừng sững.

Đội ngũ nhanh chóng dừng lại.

Sau sự bạo động ngắn ngủi, cả đội ngũ rối rít quỳ xuống như lúa mạch bị cắt đổ: "Bái kiến Hồng Phấn đại tiên!"

"Bái kiến Hồng Phấn đại tiên!"

Trong từng tiếng bái kiến, tất cả mọi người quỳ xuống, nằm rạp, cũng không dám thở mạnh, Lâm Phong và Địch Kiều Kiều cũng bị người Địch gia lôi kéo quỳ xuống.

Chỉ có điều, Lâm Phong lại lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận quan sát.

Một chiếc vạn công kiệu vô cùng hoa mỹ đột ngột xuất hiện phía trên cô mộ, lơ lửng giữa không trung.

"Bái kiến Hồng Phấn đại tiên..."

Tất cả mọi người quỳ lạy một lát, không thấy đại tiên phân phó, lúc này mới nơm nớp lo sợ đứng dậy, bắt đầu từ Cổ Gia thôn đi ở trước nhất tiến lên đốt hương, kính hiến, sau đó đưa lên tế phẩm.

Mặt đất trước nghĩa địa mềm xuống, nhúc nhích như đầm lầy, bắt đầu thôn phệ tế phẩm của Cổ Gia thôn...

"Hồng Phấn đại tiên pháp lực vô biên, phù hộ Cổ Gia thôn ta bình an, mưa thuận gió hoà..."

Thôn trưởng Cổ Gia thôn dẫn theo thôn dân cùng đi lại quỳ xuống, thấp giọng cầu khẩn.

Ngay lúc này, một giọng nói vô cùng trung khí, đầy tức giận đột nhiên vang lên: "Yêu ma to gan! Giữa ban ngày ban mặt dám lấy người sống làm tế, thật sự tội không thể tha, nhận lấy cái chết!"

Còn chưa nói hết câu, Lâm Phong đột nhiên nhảy lên một cái, lao về phía kiệu hoa.

Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả người đang tế bái đều thay đổi sắc mặt, vội vàng hô: "Dừng tay!"

"Dừng lại!"

"Không được vô lễ với đại tiên!"

"Hồng Phấn đại tiên tha mạng!"

"Đại tiên tha mạng, chúng ta vốn không quen biết người này..."

Lúc mọi người ở đây vô cùng nóng nảy, Lâm Phong đã lấy trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lạnh thấu xương như thu thuỷ, mơ hồ mang theo huyết sắc, hung hăng chém về phía kiệu hoa.

Keng!

Nhưng trường kiếm chưa đụng phải kiệu hoa đã dừng lại giữa không trung, mặc cho Lâm Phong dùng sức như thế nào cũng không thể tiến lên chút nào.

Lâm Phong lập tức khẽ giật mình, từ khi sử dụng thần đan diệu được do vị cao nhân kia cho, lại lấy được chuôi tuyệt thế thần kiếm này, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể cản một kiếm của hắn ta ngay chính diện!

Đang nghĩ ngợi lại nghe một giọng nói âm u lạnh lẽo mềm mại đáng yêu đột nhiên truyền ra từ bên trong kiệu hoa: "Hiện tại Bùi công tử ở đâu?"

Bùi công tử?

Ai?

Lâm Phong vội vàng tập trung ý chí, đang muốn tiếp tục vung kiếm, thân thể bỗng nhiên mất đi khống chế, như một con rối nối dây bị treo lên giữa không trung.

Hắn ta quá sợ hãi, sau đó nhanh chóng thấy tất cả người Địch gia, bao gồm vị hôn thê Địch Kiều Kiều đều bị treo đến giữa không trung giống hắn ta.

Ngay sau đó...

Phốc phốc phốc phốc phốc...

Giống như một đóa Mạn Đà La lớn ầm vang nở rộ, máu bắn tung toé, trong khoảnh khắc giữa không trung bồng bềnh rất nhiều dòng máu cốt nhục, rơi xuống đầy đất.

"Không! !!"

Tròng mắt Lâm Phong cũng nứt ra, tuyệt vọng hô to.

Màn kiệu hoa không gió tự cuốn, một bóng dáng mặc áo bào đỏ, đầu che hỉ khăn đi ra, nàng yểu điệu xinh đẹp, thướt tha như liễu.

Hồng Phấn tân nương duỗi tay ra, năm ngón tay tinh tế trắng nõn, đầu ngón tay bỗng nhiên bắn ra trường giáp dài cả thước màu xanh đen, đột nhiên giữ lại đỉnh đầu Lâm Phong.

"A!"

Cả người Lâm Phong lập tức cuộn lại một chỗ, phát ra tiếng kêu thảm cuồng loạn.

Chẳng mấy chốc sưu hồn kết thúc.

"Phốc!"

Đầu Lâm Phong đột nhiên nổ tung.

Hồng Phấn tân nương cũng không thèm nhìn hắn ta một cái, trở về bên trong kiệu.

Màn kiệu rơi xuống, toàn trường vắng lặng im ắng.

Trong giây lát, đám người này mới phản ứng được, rối rít sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

"Hồng Phấn đại tiên, đại từ đại bi..."

"Đại tiên tốt bụng, đại tiên từ bi..."

"Đại ân đại đức của đại tiên, suốt đời không quên..."

Đêm khuya.

Gió mát thổi qua cỏ cây xanh um, cành lá lượn quanh chập trùng như từng tầng sóng biển, trong lúc cuộn trào, mùi thơm ngát đặc biệt của cây rừng chầm chậm tản ra.

Cáo thỏ chạy nhanh, rắn chuột bỏ trốn, trong bóng đêm vang lên tiếng xột xoạt.

Trên quan đạo, ba bóng dáng chậm rãi đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận