Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1673: Suýt chết (2)

Một khi uỷ thác [Vô Danh công pháp], chẳng may hệ thống đưa tặng phu nhân và nha hoàn nơi này cho hắn thì làm sao bây giờ?

So sánh ra, nơi đây là tạo hóa của "Chú", tu luyện công pháp truyền thừa của "Chú" mới là lựa chọn ổn thỏa nhất.

"Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài! Một khóa uỷ thác, trí năng thăng cấp! Hiện tại bắt đầu uỷ thác tu luyện, thân thiết nhắc nhở: Trong lúc tu luyện, ký chủ sẽ mất quyền khống chế thân thể, xin đừng hoảng sợ..."

"Leng keng! Kiểm tra ra mệnh cách của ký chủ bị trấn áp, không thể tu luyện..."

"Leng keng! Hệ thống giải trừ trấn áp cho ngài..."

Ngay sau đó, Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bò mấy bước sang bên cạnh, cầm lấy mặt nạ do nha hoàn vừa rồi để lại, đeo lên mặt.

Ngay chớp mắt cảm giác lạnh băng chụp lên khuôn mặt hắn, cảnh tượng trước mắt hắn thay đổi, lập tức thấy được một tòa tế đàn máu tươi chảy ngang.

Lúc này hắn đang đứng trong tư thế hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, bị trói gô trên tế đàn, cách đó không xa là một nam tử trẻ tuổi rất quen mắt đang đứng, đương nhiên đó là "Tranh thiếu gia"

Bùi Lăng ngẩn ngơ, nhanh chóng phát hiện lúc này mình là nha hoàn hầu hạ hắn ta.

"Phụ thân" Tranh thiếu gia đưa tay, lấy chủy thủ cưỡng ép nâng khuôn mặt nha hoàn lên, quay đầu nhìn ra sau nói: "Ngươi xem tế phẩm này tuổi trẻ mỹ mạo, da mịn thịt mềm, chắc chắn đại tiên sẽ thích!"

Lúc nói chuyện hầu kết hắn ta nhanh chóng chuyển động mấy lần như đang nuốt xuống nước bọt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thẻm nhỏ dãi.

Chỉ có điều, rất rõ ràng loại thèm nhỏ dãi này không liên quan đến nữ sắc, mà là một loại khát vọng gần như điên cuồng khác.

Sau lưng Tranh thiếu gia là ba người Tiêu lão gia, Hương Nga tiểu thư và Mông thiếu gia đang đứng, lúc này ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào trên người nha hoàn, dùng ánh mắt đánh giá thịt heo ở chợ bán thức ăn kiểm tra một lát, khẽ gật đầu.

Chợt, lão gia nói: "Canh giờ đã đến, đừng làm chậm trễ việc tế tự."

Tranh thiếu gia nở một nụ cười vui vẻ: "Cha, yên tâm!"

Còn chưa nói hết câu, Bùi Lăng đã nghe được nha hoàn phát ra tiếng cầu xin tha thứ sợ hãi: "Thiếu gia, lão gia... Không muốn!

Không muốn... A! !!"

Chủy thủ sắc bén đâm vào hốc mắt nha hoàn một cái, rất nhanh đã móc một con mắt của nàng ra.

Sau đó, trong tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của nha hoàn, Tranh thiếu gia tiếp tục ra tay, động tác lưu loát cắt đi cái mũi nha hoàn, cắt tới miệng nàng, lại móc ra một con mắt khác...

Sau đó, trong tầm mắt Bùi Lăng chỉ có huyết sắc hoàn toàn mơ hồ, thấy không rõ Tranh thiếu gia đã làm những gì nhưng thân thể không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn khó mà chịu được khi bị cắt chém, biết lúc này nha hoàn đang chịu sự tra tấn tàn khốc.

Cứ thế kéo dài một thời gian thật dài, cuối cùng Tranh thiếu gia ném chủy thủ, lùi lại mấy bước, đứng cùng một chỗ với Tiêu lão gia, Hương Nga tiểu thư và Mông thiếu gia, bốn người lập tức đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, tiếp theo tán bào quỳ xuống, bắt đầu nói lẩm bẩm về phía tế đàn.

Máu tươi chậm rãi chảy xuôi theo tế đàn, thấm đến góc áo bốn người.

"A!"

Tiếng kêu thảm vô cùng thê lương vang vọng toàn bộ tế đàn...

Bùi Lăng đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy mình đã về đến phòng một lần nữa, đèn lồng yên tĩnh thiêu đốt, trong phòng mờ ảo hoàn toàn như trước đây.

Chẳng biết từ lúc nào, trong cơ thể lại có một tia linh lực lưu chuyển, hắn đột nhiên khôi phục tu vi Luyện Khí kỳ!

Vết thương trên người cũng đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bắt đầu nhanh chóng phục hồi như cũ.

Nhưng không đợi hắn suy nghĩ tình cảnh vừa nhìn thấy, hệ thống đã tiếp tục thao túng thân thể hắn đi về phía giá áo.

Trên kệ áo, hệ thống đưa tay lấy xuống tấm mặt nạ hắn nhìn thấy vào lần thứ nhất tỉnh lại, lại đeo lên mặt.

Hai tấm mặt nạ như nước sữa giao hòa, tự nhiên dung hợp lại cùng nhau.

Bùi Lăng lập tức cảm thấy tu vi của mình lại khôi phục một đoạn, nhưng vẫn là cấp độ Luyện Khí kỳ.

Sau đó, hắn bị hệ thống điều khiển, đi đến cửa phòng nghỉ.

Cành lá cổ mộc rậm rạp, tán cây cao vút như nắp ô, nhìn trong bóng đêm như núi non liên miên, so le cheo leo.

Một chiếc phong đăng treo trên đầu cành cao cao, lơ lửng lắc qua lắc lại theo gió đêm, lôi ra bóng đen lúc dài lúc ngắn.

Bóng đen đan xen vào nhau chập chờn lượn vòng như rất nhiều yêu ma quỷ quái, chen chúc trong đình.

Dưới đèn, một chiếc giếng cổ chữ viết đã hư hại, yên tĩnh đứng sừng sững.

"Bộp, bộp, bộp..."

Theo từng tiếng bước chân dồn dập, trong cửa tròn hiện ra một bóng người yểu điệu tinh tế, tay áo tung bay, khí chất đoan trang, lúc này lại hơi có vẻ vội vàng.

Váy dài hoa mỹ nhanh chóng lướt qua lá rụng đầy đất, mang theo một cơn gió nho nhỏ nhanh chóng cuốn phiến lá lên, sau khi xoay quanh lại nhẹ nhàng chao đảo.

Nhìn lên dọc theo đường cong xinh đẹp, vòng eo không đủ một nắm, ngực cao ngất, cần cổ thon dài trắng nõn, cuối cùng lại là một tấm mặt nạ trơn nhẵn như gương, che chắn dung mạo tuyệt đẹp có thể đoán trước được cực kỳ chặt chẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận