Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1144: Ngày mai tuyệt đối không giấu làm của riêng (1)

Chung Quỳ Kính Y trốn ở bên trong học đường thay đổi sắc mặt, bây giờ nàng còn chưa bị những học sinh kia phát hiện, nhưng ngọn lửa đã sắp đốt lên trên người nàng rồi!

Hậu viện, trước nhà tranh nối liền với hồ sen.

Gió đêm lướt qua, từng đóa hoa sen phát ra mùi thơm ngào ngạt.

Sau lưng đèn đuốc mờ nhạt, soi sáng khuôn mặt đây ác ý của đám học sinh trước mặt.

Trên áo trắng của Kê Trường Phù loang lổ vết máu, lúc này cả khuôn mặt hắn ta đều bao phủ trong bóng tối, chỉ có ánh mắt lấp lóe và băng trán khảm nảm bảo thạch giữa lông mày chiếu rọi lẫn nhau, để lộ ra vẻ tàn nhẫn, đứng đó không nhúc nhích.

Tên học sinh chơi người gỗ với hắn ta cũng không nhúc nhích.

Đôi bên giằng co một đoạn thời gian, dù là học sinh học đường chữ Bính gào thét đến đây, ồn ào rời đi, hai người cũng thờ ơ.

Học sinh khác dần chờ đến mất kiên nhẫn, vẻ mặt ác ý dần vặn vẹo: "Phu tử, ban ngày ngươi giảng bài vất vả, bây giờ còn phải đứng, chẳng phải càng mỏi mệt sao? Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."

"Phu tử là sư trưởng của chúng ta, sư trưởng bảo vệ học sinh là chuyện đương nhiên! Bây giờ chúng ta đều ở đây, phu tử không hề mỉm cười, chẳng lẽ không hài lòng với chúng ta? Kính xin phu tử mỉm cười."

"Nơi đây rất nhiều muỗi, phu tử, đã có vài chục con muỗi đậu ở trên người ngươi, ngươi không ngứa sao? Không đập sao?"

Sau khi giả vờ khuyên vài câu, giọng bọn họ càng thêm nóng nảy, "Phu tử, nhanh động đậy!"

"Nhanh mỉm cười!"

"Cứ vậy chúng ta thắng, có thể biểu diễn những thứ học được lúc ban ngày cho phu tử xem."

"Chúng ta chăm chỉ hiếu học như thế, đúng là đệ tử mà tất cả phu tử trong thiên hạ tha thiết ước mơ, vì sao phu tử không thuận nước đẩy thuyền, thành toàn cho chúng ta? !"

"Phu tử chắc chắn lười biếng"

"Đúng, ban ngày hắn giảng bài đã không muốn dạy bảo chúng ta thật tốt, hiện tại chúng ta muốn ôn tập bài, hắn cũng không vui...

"Không thể trông cậy vào hắn, chúng ta tự ra tay!"

Thế là, đám học sinh vừa mồm năm miệng mười vừa lấy kéo ra, đâm lên trên người Kê Trường Phù.

"Phốc phốc"

Lưỡi kéo đâm vào người, chất lỏng ấm áp phun ra tung toé, Kê Trường Phù lập tức cảm thấy vết thương truyền đến cảm giác đau đớn.

Ngay sau đó, mười mấy cái kéo đồng thời đâm vào trong cơ thể hắn ta.

Lập tức, trên người hắn ta thêm một đống lỗ thủng, máu tươi chảy cuồn cuộn, thậm chí trên cánh tay còn mơ hồ thấy xương trắng.

Cơn đau khó mà miêu tả truyền đến như thủy triều, cùng lúc đó là sinh cơ nhanh chóng xói mòn theo máu tươi, sự sợ hãi với cái chết nhanh chóng sinh sôi, không ngừng đánh thẳng vào tâm cảnh... Nhưng sắc mặt Kê Trường Phù vẫn không thay đổi chút nào, thân thể càng vững như Thái Sơn, không động đậy tí nào.

Thấy Kê Trường Phù giỏi chịu đựng như vậy, đám học sinh vừa dùng kéo đâm vào người hắn ta, vừa thâm trầm nở nụ cười: "Phu tử rất không thú vị..."

"Không bằng chúng ta kể cho ngươi mấy câu chuyện cười giải buồn đi"

Lập tức có học sinh yếu ớt nói: "Hàng xóm của học sinh Giáp nào đó luôn sống một mình, có một ngày hàng xóm nuôi một con chó vàng"

"Con chó vàng kia rất có linh tính, có thể phân biệt người trong thôn, vì vậy luôn rất yên tĩnh, chỉ có người xứ khác đi ngang qua mới có thể sủa lên."

"Nhưng chỉ không thể nhìn người Giáp nào đó, mỗi lần Giáp nào đó ra vào, con chó vàng sẽ điên cuồng sủa lên với hắn, dù là chủ nhân cũng không lôi kéo được."

"Trong lòng Giáp nào đó lo lắng, bàn bạc với hàng xóm một hồi lâu không có kết quả, sau đó dứt khoát nhân lúc đêm tối đánh chết con chó vàng, treo trước nhà hàng xóm để trả thù."

"Làm xong việc này, Giáp nào đó về đến nhà, đến giếng trong hậu viện rửa tay."

"Ngay lúc hắn cúi người xách nước từ trong giếng, đã thấy trong giếng soi sáng ra một khuôn mặt tuyết trắng, hai con ngươi chảy xuống huyết lệ nhìn vào hắn cười khẽ, cảm ơn: 'Con chó hung hãn, mỗi lần tại hạ tới gần quý xá đều bị nó dọa sợ rời đi. Đa tạ ngài giúp đỡ diệt trừ nó, cuối cùng hôm nay có thể tìm gặp ngài!"

Lại có học sinh sắc mặt trắng bệch nói từng chữ: "Mỗ nữ đi đêm một mình, trên đường gặp kẻ ác đòi tiền tài, thấy mỗ nữ thờ ơ, kẻ ác tức giận, đe dọa: 'Có biết ngày hôm trước cũng có nữ lưu đi ngang qua đây, keo kiệt tài vật, cho nên bị chém thành muôn mảnh không?"

"Mỗ nữ trả lời: 'Người đó là thiếp thân, sao có thể không biết?"

Ngay sau đó, mấy học sinh đều đứng ra nói mấy "câu chuyện cười".

Nhưng Kê Trường Phù coi như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích, mặc cho máu tươi róc rách chảy xuôi, từ đầu đến cuối như người gỗ thật sự.

Lúc này, lại là tên học sinh tỷ thí với Kê Trường Phù nở nụ cười trước: "Ha ha ha... Câu chuyện cười này quá buồn cười, vì sao phu tử không cười?"

Thấy mình đã thắng một lần, Kê Trường Phù không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng nhân lúc có thể động đậy, [Thiên Ý Phù] chưa thiêu đốt gần như không còn, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ bằng máu trên cánh tay.

Chẳng mấy chốc, học sinh thứ hai tiến lên, nói: "Phu tử, ta là người thứ hai"

"Chúng ta đều là người gỗ, không cho nói không được nhúc nhích, một hai ba, không cho cười..."

Kê Trường Phù lại đứng yên, không còn bất kỳ động tác gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận