Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1880: Áo mộng (2)

Sau khi Bùi Lăng xuất hiện ở đây, không chút trì hoãn đi tới một gian phòng trong đó, căn phòng này khác với căn phòng khác, vắng lặng im ắng như không người ở lại, nhưng bên trong lại tản ra khí tức đặc biệt của Thiên Sinh giáo.

Sau khi hắn đứng ở cửa ra vào, lập tức vận chuyển [Thực Nhật bí lục] hóa thành dáng vẻ nữ tu Thiên Sinh giáo tập kích mình trước đó, ngay sau đó hai cánh cửa ra vào dâng lên đỉnh đầu.

Một quỷ quyệt nguy nga, một hoa mỹ đại khí.

Điều duy nhất giống nhau là bên trong bọn chúng đều toát ra khí tức khủng bố lớn, tai họa lớn.

Bùi Lăng lập tức đưa tay gõ cửa, không đợi bên trong vang lên tiếng cự tuyệt, đã nhanh chóng thay thế đối phương trả lời: "Mời vào!"

Cảnh vật xung quanh trở nên kỳ quái, hắn đã tiến vào trong phòng!

Đã thấy trong phòng trống rỗng, chỉ duy nhất một cái giường, màn trướng buông xuống, nữ tu Thiên Sinh giáo kia nằm thẳng trên đệm chăn, tóc đen như mây, uốn lượn đầy gối, đang hai mắt nhắm nghiền, trong tiếng nói ngọt ngào mang theo vẻ lạnh lùng nói: "Không gặp!"

Đáng tiếc... Thời gian quá ngắn, căn bản không kịp thi triển thủ đoạn như [Ma Ha Sắc Diễn Quyển]...

Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng lập tức đánh ra từng pháp quyết phức tạp huyền diệu, quanh người hắn dần tràn ngập ra bóng tối như thực chất.

Bóng tối trong này và bóng tối trong đại đường khác biệt quá nhiều, trông càng sền sệt, nặng nề, theo nó lan tràn dần truyền ra tiếng kêu lên la hét ầm 1 xì xào bàn tán như của vô số người, che đậy thần niệm...

Đây là [Minh Thiên Đại Mộng] !

Khác với hệ thống thao tác trước đó, hiện tại hắn không thể hoàn mỹ khống chế pháp tắc lực lượng, không thể trực tiếp dùng pháp tắc giải quyết một vị Hợp Đạo giống hệ thống.

Bởi vậy, hắn cần sử dụng tiên thuật này!

Bóng tối cuồn cuộn lập tức nuốt sống cả căn phòng.

Trong mộng cảnh.

Hành lang u ám tĩnh mịch, bụi nát bay lên, cổ xưa bối rối không có chút sinh cơ nào.

Một nữ tu Thiên Sinh giáo dáng người xinh đẹp, phục sức diễm lệ từ từ nhắm hai mắt, yên tĩnh đứng trên hành lang.

Vẻ ngoài của nàng tươi đẹp, da trắng hơn tuyết, một băng trán vàng ròng vòng quanh tóc xanh như thác nước, đá quý màu đỏ khảm ở mi tâm tỏa ra ánh sáng lung linh, tia sáng ngàn vạn làm nổi bật mặt ngọc hoa đào, càng lộ rõ vẻ bách mị thiên kiểu.

Đột nhiên, một tay duỗi ra từ đằng sau, đập vào đầu vai nữ tu.

Nữ tu nhăn hàng mày ngài lại không mở mắt, cũng không quay đầu lại, vẫn duy trì dáng vẻ đứng yên, không nhúc nhích.

Nhưng ngay sau đó nàng cảm giác được mệnh cách của mình đột nhiên bắt đầu nhanh chóng xói mòn!

Phát hiện tình huống không đúng, nữ tu Thiên Sinh giáo đột nhiên mổ hai mắt ra, đã thấy trong tầm mắt là một khoảng tối tăm, hành lang kéo dài, hai bên cửa sổ đóng chặt, vắng lặng như chết.

Đây không phải gian phòng của nàng!

Nàng đột nhiên quay đầu thấy một cái bóng người có tướng mạo cách ăn mặc không khác mình chút nào đang đứng ở sau lưng không xa, khóe miệng hơi cong lên nở nụ cười quỷ dị với nàng.

Nữ tu không do dự chút nào, năm ngón tay lập tức hóa thành lợi trảo huyết sắc, đột nhiên chụp vào đối phương.

Xoạt...

Bóng người không hề phòng ngự hoặc né tránh, trong khoảnh khắc đã bị huyết trảo đánh cho chia năm xẻ bảy, sau đó tiêu tán không còn.

Nhưng ngay sau đó nữ tu Thiên Sinh giáo cảm thấy lại có một bàn tay vỗ vào vai nàng từ phía sau, không đợi nàng có hành động, cái tay thứ hai, cái tay thứ ba, cái tay thứ tư... Càng ngày càng nhiều bàn tay mang theo ý lạnh âm u vỗ vai nàng.

Thân thể nữ tu Thiên Sinh giáo lập tức trở nên vô cùng nặng nề, tốc độ mệnh cách của nàng xói mòn càng ngày càng nhanh chóng.

Tình huống cực kỳ không thích hợp!

Trong lòng nữ tu cảm giác nặng nề, lúc này vội chạy tới gian phòng của mình.

Thân hình lóe lên, lao về phía một căn phòng ở chếch đối diện.

Trong chớp mắt chạy đến cửa, độn quang tán đi, bóng dáng nữ tu hiện ra, lập tức đẩy cửa đi vào.

Ngay chớp mắt nàng vượt qua ngưỡng cửa, tất cả bàn tay khoác lên đầu vai nàng lập tức biến mất, mệnh cách xói mòn cũng im bặt dừng lại!

Nữ tu Thiên Sinh giáo thầm thở phào, nhưng chẳng mấy chốc nàng lại cau chặt hàng mày ngài.

Căn phòng trước mắt căn bản không phải căn phòng đơn sơ rộng rãi bên trong dịch trạm, trong phòng chỉ có bốn bức tường, đây là chính đường của một nhà nông nghèo khó lại đầy đủ dụng cụ.

Đối diện là tường đất lấp kín, phòng chính có vẻ cổ xưa, phía dưới đặt một cái bàn dài, trái cây cung phụng, đốt một cặp ngọn nến, xuống dưới nữa mới là bàn vuông dùng để ăn cơm, ngoài ra còn có cái sọt, mũ rộng vành, áo tơi, dây gai... Toàn bộ căn phòng không quá lớn lại trưng bày rất nhiều đồ vật cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày của phàm nhân, có thể nói ngũ tạng đều đủ, ngay ngắn rõ ràng.

Nơi này... Không phải dịch trạm?

Nữ tu hơi sợ sệt.

Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng "két két".

Cửa phòng không gió mà bay, chầm chậm mở ra, trong chớp mắt ngẩng đầu bảo thạch màu hồng chiết xạ ra tia sáng, một nữ tu Thiên Sinh giáo có dáng người giống hệt đi vào!

"Phanh."

Cửa phòng đóng lại.

Sau đó lại mở ra, người thứ hai có dáng vẻ giống như đúc nữ tu Thiên Sinh giáo lại đi vào bên trong phòng.

"Phanh-"

"Két két"

"Phanh-"

"Két két"
Bạn cần đăng nhập để bình luận