Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1191: Vĩnh Dạ hoang mạc

Cùng lúc đó, Ninh Vô Dạ cũng nói: "Trương gia thôn Lý quả phụ đã thủ tiết hai mươi năm, tôn giá có ý kiến gì không?"

Nghe vậy, ba bóng người áo đen im lặng không nói, qua một lúc lâu sau, mới giọng điệu tối nghĩa nói: "Ma môn tàn khốc vô đạo, giữ lại sẽ có hậu hoạn vô tận, chúng ta bằng lòng liên thủ với năm tông chính đạo, hoàn toàn tiêu diệt tai họa giới này...

Nhìn thấy tình cảnh này, Chung Quỳ Việt Cức và Ninh Vô Dạ lập tức nhận ra vấn đề.

Hai người yên tĩnh nghe lời lẽ thảo phạt Ma môn của đối phương, lại bí mật truyền âm: "Không cần dò xét, hiện tại bọn họ đang đọc thuộc lòng cho chúng ta nghe! Có linh trí nhưng không cao."

"Đề phòng chuyện chẳng may, tốt nhất chúng ta vẫn phải đi điều tra một chút."

"Vậy trước tiên không từ chối, cũng đừng đồng ý. Tùy tiện lấy lý do, để bọn họ dẫn bọn ta đi vào."

"Đúng!"

Sau khi trao đổi ngắn gọn, Chung Quỳ Việt Cức nói: "Lời của tôn giá có lý, nhưng việc liên quan đến vạn năm thái bình của thiên hạ là việc lớn, không thể tuỳ tiện một lời quyết định"

"Vậy đi, chúng ta bằng lòng đến gặp mặt quý phương, sau khi tìm hiểu mọi việc, mới có thể tự bẩm báo với tôn trưởng của mình, để đưa ra quyết định"

"Để tránh sinh linh đồ thán, chúng ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào.

Nghe vậy, ba bóng người áo đen đồng thời ngẩng đầu, con ngươi dưới mũ trùm sáng như yêu quỷ, nhìn trừng trừng về phía hai người.

Sau đó bóng người cầm đầu duỗi ra một cánh tay tái nhợt suy nhược, khắc đầy phù văn, dùng bàn tay mọc lên bảy cái móng vuốt sắc nhọn lấy mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt hẹp dài trắng bệch, dày đặc kình văn, sâu trong con ngươi hắn ta có rắn độc di chuyển quấn lấy nhau, vô cùng quỷ quyệt, giọng nói âm trầm: "Vĩnh Dạ hoang mạc, không chào đón nhân loại!"

Cửu Nghi sơn.

Bên ngoài Triệt Châu Mạc thành.

Trời như lưu ly, gió lớn mênh mông.

Kê Trường Phù và Bùi Lăng đạp không mà đứng, cách nhau xa xa.

Người trước cười khẽ, vẻ mặt sáng ngời, không hề nhận ra về tàn bạo âm tàn: "Không biết Vương đạo hữu có hứng thú gia nhập Thánh giáo ta, hoặc là với Vĩnh Dạ hoang mạc?"

Vĩnh Dạ hoang mạc?

Bùi Lăng khẽ nhíu mày, hắn nhớ kỹ lúc trước Thi Đấu Ngoại Môn, Vực Chủ Nam Vực Mạc Chấn Y đã kể về đại thế thiên hạ cho hắn nghe.

Lúc đó từng nhắc tới, mấy trăm năm trước, một vị Thiếu giáo chủ Thiên Sinh giáo thuyết phục rất nhiều thiên kiêu Luân Hồi tháp, liên thủ đến Vĩnh Dạ hoang mạc thăm dò, cuối cùng lại hốt hoảng rời khỏi...

Thiếu giáo chủ mấy trăm năm trước, chắc chắn là Giáo Chủ Thiên Sinh giáo hiện tại.

Bây giờ Thiếu giáo chủ Kê Trường Phù cũng mời hắn đến Vĩnh Dạ hoang mạc, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể nhưng hắn khác với Luân Hồi tháp, rảnh rỗi đi Vĩnh Dạ hoang mạc làm cái gì?

Hiện tại hắn ước gì càng cách xa bốn nơi nguy hiểm càng tốt!

Về phần gia nhập Thiên Sinh giáo, vậy càng không cần suy tính.

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng đang muốn lập tức từ chối, lại nghe Kê Trường Phù nói tiếp: "Thế gian vạn vật có linh, con người đứng đầu vạn linh. Vì vậy trời sinh vạn vật, người cao quý nhất"

"Chúng ta sinh ra làm người, đây là ý của trời cao."

"Chỉ có điều, cùng là Nhân tộc cũng có cao thấp quý hèn"

"Hơn nữa, người quý mãi quý, người hèn mãi hèn."

"Cho dù chợt có thay đổi, cũng chỉ là số trời tạm thời luân chuyển."

"Phân biệt giàu nghèo, một trời một vực."

"Dù đời sau cố gắng và tâm tính thế nào, cũng không thể bù đắp."

"Vĩnh Dạ hoang mạc lại có một phần cơ duyên, có thể làm đạo hữu trở nên càng tôn quý hơn."

Nghe vậy, Bùi Lăng nhướn mày, hắn không cần tôn quý, hắn chỉ muốn cẩu một chút.

Thế là hắn lập tức nói: "Mời Thiếu giáo chủ đi mời người cao minh khác, ta còn có chuyện quan trọng trong người, không có hứng thú với mấy cái này."

Sắc mặt Kê Trường Phù lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:

"Vương đạo hữu, ngươi lại suy nghĩ một chút?"

"Thiếu giáo chủ, đừng cản trở ta nữa." Bùi Lăng lắc đầu, rất quyết đoán trả lời: "Thiên Cơ Tố Chân Thiên ở ngay gần đây, đừng dụ nàng tới, Thiếu giáo chủ nhanh trở về đi"

Kê Trường Phù không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Lăng.

Đôi bên giằng co một lát, cuối cùng hắn ta kìm nén cơn giận, không nói một lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Kê Trường Phù vừa đi, Bùi Lăng lập tức trở về phi toa, bỏ chạy về phía Mạc thành.

Mạc thành.

Trong thành nguy nga, người đi lại trên phố dài đều là tu sĩ, hiếm thấy phàm nhân.

Mặc dù như thế, có lẽ vì đầy đủ Ích Tà Đan, bầu không khí cả tòa thành trì cũng đã thoải mái hơn chút.

Phi toa cắt qua bầu trời, lặng yên dừng lại ở ngoài thành.

Bùi Lăng nhắm mắt cảm giác, thấy Kê Trường Phù không đuổi theo, lúc này mới khẽ gật đầu.

Hắn không lập tức vào thành, mà lấy ra Truyền Âm Phù, sau khi thôi động đợi một hồi lâu, bên trong mới truyền đến giọng Tôn Mục Kiến: "Vương Cao đại sư gặp việc gì sao?"

Tôn Mục Kiến nói rất nhanh, hiển nhiên đang bận chuyện gì đó.

Bùi Lăng cũng không dám trì hoãn, lập tức nói: "Tiền bối, ta đã hoàn thành luyện chế toàn bộ đan dược hẹn trước, không biết khi nào có thể thực hiện khế ước?"

Nghe vậy, rõ ràng phía bên kia Truyền Âm Phù khẽ giật mình.

Sau một lúc lâu, Tôn Mục Kiến mới phản ứng được, hoảng sợ nói:

"Nhiều đan dược như vậy, chưa đến một tháng đã luyện xong?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận