Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1017: Mạch chủ mới (1)

Thấy cảnh này, Tô Thiên Nhai hơi nhíu mày, vẻ mặt lại như thường, tiếp tục cười ha hả nhìn về phía Bùi Lăng.

Giám Sát điện chủ làm như không thấy, vẫn dựa theo quá trình: "Hôm nay chúng đệ tử chúc mừng thiên kiêu Thánh tông ta chính vị chân truyền, tiền đồ vô lượng, sớm thành trường sinh cửu thị!"

"Chúc Bùi sư huynh hôm nay chính vị chân truyền, tiền đồ vô lượng, sớm thành trường sinh cửu thị!" Đám người trong điện đồng thanh nói, tiếng nói chấn động trong ngoài Mục Nghi điện, Tô Chấn Hòa vừa rời khỏi điện nghe vậy, vẻ mặt càng u ám, bước chân đi nhanh hơn.

...

Cùng lúc đó, trong cung điện trên chín tầng trời.

Tông Chủ cầm nhánh tiên hoa mai trong tay, tay áo như có mây bay nhanh nhẹn muốn bay, đi vào trong điện từ hành lang.

Trong quảng điện, một đạo hóa thân của Tô Thiên Nhai không hề khác với vẻ ngoài của bản tôn đợi chờ ở đây đã lâu.

Sau khi thấy Tông Chủ, hắn ta tiến lên thi lễ một cái, chợt nói: "Hiện tại Bùi Lăng đã ngồi vào vị trí chân truyền, nếu hắn lại thành Thánh Tử, trong mấy trăm năm tiếp theo, đại quyền Thánh tông sẽ rơi hết vào trong tay Lệ thị."

"Đến lúc đó, Tô thị ta chắc chắn chịu sự chèn ép to lớn."

Tông Chủ nghe vậy lại khẽ lắc đầu, nói: "Kẻ này khí vận đã thành, ta sẽ không ra tay nữa."

Tô Thiên Nhai nhíu mày lại, chợt trầm giọng nói: "Tông Chủ là chủ một tông, dù Bùi Lăng có thành tựu gì, chỉ cần Tông Chủ bằng lòng chắc chắn có thể đối phó hắn."

Tông Chủ cũng không phủ nhận điều này, chỉ bình tĩnh nói: "Chỉ là một Tô Chấn Hòa, không đáng."

Tô Thiên Nhai còn định nói thêm gì đó, ngay lúc này một đạo khí tức âm u lạnh lẽo, tĩnh mịch, suy sụp đột nhiên giáng lâm!

Vốn xung quanh được trang trí xinh đẹp huy hoàng, dường như trong nháy mắt ngắn ngủi đã trải qua ngàn vạn năm, trong khoảnh khắc màu đỏ xanh biến mất, ánh sáng châu ngọc thành mục nát, cả tòa đại điện như bị bỏ hoang vô số thời đại trở nên rách nát không chịu nổi, trong tầm mắt đều là u ám tối nghĩa.

Tô Thiên Nhai thay đổi sắc mặt, Tông Chủ cũng buông nhánh hoa xuống, khẽ nhíu mày.

Là Lệ thị lão tổ đến!

Thúy Lỗi sơn.

Sau khi điển lễ chân truyền kết thúc, Bùi Lăng trở lại động phủ.

u Dương Tiêm Tinh và các đệ tử một mạch Kiêm Tang đều theo sát ở phía sau.

Ánh mắt rất nhiều đệ tử nhìn về phía Bùi Lăng đều tràn ngập sự ngưỡng mộ, hưng phấn, kích động dày đặc...

Một mạch Kiêm Tang suy yếu lâu ngày, đừng nói địa vị nhiều năm hạng chót trong nội môn mười ba mạch.

Ngay cả ngoại môn, một vài đệ tử Luyện Khí kỳ có chỗ dựa đều âm thầm không để bọn họ vào mắt.

Mặc dù loại tình huống này có chỗ chuyển biến tốt đẹp sau khi Bùi Lăng tiếp nhận vị trí mạch chủ, nhưng hình như Bùi Lăng không có ý chấn hưng một mạch Kiêm Tang, chỉ để bọn họ phát triển từng bước.

Cho nên, trong khoảng thời gian này địa vị một mạch Kiêm Tang vẫn không đạt được sự chuyển biến mang tính căn bản.

Nhưng bây giờ không giống!

Mạch chủ của bọn họ lại lặng lẽ không một tiếng động thành chân truyền!

Sau khi tiến vào nội môn làm mạch chủ tự mình chấp chưởng một mạch Kiêm Tang, đương nhiên bọn họ thuộc về thủ hạ dòng chính của mạch chủ.

Từ nay về sau đều nở mày nở mặt!

Hơn nữa, là vị chân truyền thứ tư trong đời này của tông môn, nhất định phải có người quản lý chút tài nguyên của Bùi Lăng.

Những nhân viên quản lý này, ngoại trừ bọn họ còn có thể là ai?

Trong lúc tâm trạng đang dâng trào, một đoàn người đi vào chính đường Thúy Lỗi sơn, Bùi Lăng đi lên từng bước ngồi xuống chủ vị, nhìn quanh một vòng đã thấy rất nhiều đệ tử phân chia trên dưới, do u Dương Tiêm Tinh dẫn đầu, đồng loạt quỳ gối chúc mừng: "Chúc mừng tu vi của mạch chủ tiến nhanh, chính vị chân truyền!"

Bùi Lăng khẽ gật đầu, phân phó miễn lễ, chợt nói: "Bây giờ ta đã trở thành chân truyền, nên chọn hiền năng khác cho vị trí mạch chủ."

Trên thực tế, sau khi kết thúc điển lễ chân truyền vừa rồi, người Lệ thị đã truyền âm nói rõ với hắn.

Lệ thị sẽ điều động người chuyên quản lý một mạch Kiêm Tang và những tài nguyên cùng ban thưởng chân truyền giúp hắn, sẽ không cắt xén chút nào, chỉ cần hắn có thể yên tâm tu luyện là đủ.

Chỉ có điều, Bùi Lăng lại nhã nhặn từ chối đề nghị này.

Nếu đã đi đến một bước chân truyền này, dù hiện tại thân thiết với Lệ thị đến mức nào, hắn cũng nên có chút thành viên tổ chức của mình.

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng tiếp tục nói, "Ta cố ý để u Dương Tiêm Tinh kế nhiệm vị trí mạch chủ một mạch Kiêm Tang, ý các ngươi như thế nào?"

Đám người nghe vậy liên tục phụ họa: "Cẩn tuân quân mệnh!"

Nhưn u Dương Tiêm Tinh lại hơi do dự, âm thầm truyền âm cho Bùi Lăng nói: "Bùi sư đệ, tu vi của ta quá thấp chỉ sợ khó gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy..."

Trịnh Kinh Sơn mạch chủ tiền nhiệm một mạch Kiêm Tang còn đang đào mỏ ở Bác La sơn mạch, Trịnh Kinh Sơn không chỉ từng là mạch chủ Kiêm Tang, tu vi cũng đã đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Dù như thế nào, đều phù hợp hơn nàng.

Nghe vậy, Bùi Lăng hiểu rõ sự lo lắng của u Dương Tiêm Tinh, lập tức bình tĩnh truyền âm trả lời: "Trịnh sư huynh say mê khoáng sản, không quan tâm vị trí mạch chủ."

Nghe hắn nói như vậy, u Dương Tiêm Tinh lập tức biết, so với Trịnh sư huynh, Bùi sư đệ càng hy vọng nàng tới làm mạch chủ một mạch Kiêm Tang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận