Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2104: Lại trở về trường tư thục

Lực lượng lớn không thể ngăn cản như biển chảy ngược, lấy khí thế đường đường chính chính ép về phía quan tài.

Chín xiềng xích thiên kiếp quấn quanh quan tài huyết sắc điên cuồng run rẩy, trong từng tiếng kim thiết, quan tài như lơ lưng giữa sóng to gió lớn trên biển lớn, lúc cao lúc thấp, chìm chìm nổi nổi, trong tiếng xiềng xích va chạm, sóng âm cuồn cuộn khiến cát sỏi dưới mặt đất chấn động không ngừng bật lên.

Đôi bên giằng co hồi lâu, cuối cùng quan tài huyết sắc lơ lửng ở vị trí hơi cao hơn lần trước một chút, lúc này mới không cam lỏng dừng lại.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Bùi Lăng lập tức vững vàng, quan tài xuất hiện, chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn nhiều!

Lúc này, tốc độ tiêu tán của điên dại xung quanh càng lúc càng nhanh.

Quan tài huyết sắc lại càng lúc càng nồng nặc, huyết sắc kia như dân có sinh cơ, bắt đầu lưu động như muốn nhỏ xuống.

Khí tức sa đọa do quan tài tản ra cũng càng ngày càng cường đại.

Bên ngoài chín trụ, bóng tối sền sệt, cảm giác nặng nề như thực chất lấy một tốc độ kinh người gia tăng.

rầm rầm rầm...

Phía trên nầu trời, tiếng sấm vẫn còn tiếp tục gào thét.

xiềng xích thiên kiếp phí công vang động như long như mãng quấn quanh quan tài, trong lúc run rẩy, vô số điện xà nhỏ bé như ngón tay nấn ná trên đó, tung hoành di chuyển.

Trong nháy mắt, từng đầu điên dại tiêu tán không thấy, hoàn toàn quay về hư vô.

Cũng không lâu lắm, một đầu điên dại cuối cùng tan thành mây khói, hiến tế hoàn thành!

"Leng keng! Đã hoàn thành lần tu luyện này, cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao..."

Bùi Lăng lập tức khôi phục quyền khống chế thân thể, lại nhìn bộ quan tài huyết sắc kia, không biết tấm che đã bị đẩy trở về lúc nào, một lần nữa đóng cực kỳ chặt chẽ.

Bên ngoài quan tài, chín sợi xiềng xích đến từ chín trụ lít nha lít nhít, lặp đi lặp lại quấn quanh quan tài to như vậy, gần như bao bọc kín không kẽ hở.

Bùi Lăng hơi do dự nhưng vẫn bay người lên trước, đi vào bên cạnh quan tài.

Chỉ một thoáng, sa đọa, điên cuồng, bóng tối, tĩnh mịch, lạnh băng... Đủ loại ý niệm theo uy áp kinh khủng, ngang nhiên đập vào mặt!

Dù hiện tại tu vi của hắn đã là Hợp Đạo, vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, không muốn lưu lại nhiều hơn.

Bùi Lăng đưa tay, bắt lấy một sợi xiềng xích trong đó, tượng trưng lôi kéo một chút, xiềng xích không nhúc nhích tí nào, nắp quan tài càng không nhúc nhích.

Nhưng ngay sau đó...

Oanh!"

Một đạo kiếp lôi hình dạng sừng hươu trong nháy mắt đánh xuống, chém mạnh vào trên người Bùi Lăng.

Bùi Lăng lập tức rơi xuống từ giữa không trung như một thanh chùy nặng hung hăng nện xuống một khoảng mặt đất hỗn độn, hôn mê ngay tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi tỉnh lại, đã thấy bốn phía vẫn rầm rĩ, tiếng thì thầm Vĩnh Dạ quanh quẩn bên tai, kiếp lôi ầm vang trên bầu trời, quan tài huyết sắc chìm nổi giữa chín cái cột đá, xiềng xích thiên kiếp như mãng xà không ngừng co vào, kéo dài, theo tiếng vang "rầm rầm", bóng tối như thủy triều sôi trào mãnh liệt.

Một thiếu nữ chín đầu huyết bào tuyệt mỹ cảnh giác bảo vệ ở bên, hộ pháp cho Bùi Lăng, chính là Cửu Phách đao linh.

Phát hiện Bùi Lăng tỉnh lại, đao linh lập tức cực kỳ vui mừng:

"Chủ nhân tỉnh!"

"Chủ nhân, ta rất nhớ ngươi!"

"Huyết thực! Ta muốn huyết thực! Chủ nhân, nơi này không có huyết thực ngon miệng, lúc nào lại mang ta đi đồ thành?"

"Giết giết giết giết giết! Tất cả sinh linh dám can đảm tới gần chủ nhân đều đáng chết! !"

"Chủ nhân, hiện tại trong bóng tối có đồ vật cực kỳ đặc biệt, giết nó làm đệm cho chủ nhân!"

Bùi Lăng sờ đầu còn hơi căng đau, trong lòng thầm thở phào, đã hoàn thành hứa hẹn với ý chí Chân Tiên!

Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng đứng dậy, ngắn gọn nói: "Đi!"

Sao đó lập tức gọi đao linh về trong đao, thi triển [Ngũ Quỷ Thiên La Độn], nhanh chóng chạy ra bên ngoài Vĩnh Dạ hoang mạc...

Sau một khoảng thời gian, giao giới cát vàng mênh mông và hoang mạc tối tăm.

Như là có thước đo, ban ngày và bóng tối được phân biệt rõ ràng ở chỗ này.

Trong bóng tối, tĩnh mịch thâm trầm.

Bỗng nhiên, một bóng người huyền bào lặng yên xuất hiện, như là nổi lên mặt nước, bước một bước ra khỏi bóng tối, bước vào ban ngày.

Vừa ra Vĩnh Dạ hoang mạc, về ngoài và quần áo của Bùi Lăng lập tức xảy ra thay đổi, chẳng mấy chốc hóa thành một tu sĩ Luân Hồi tháp áo bào xám che đậy thân thể, khuôn mặt tiều tụy già nua, ăn mặc vô cùng mộc mạc càng làm nổi bật Lưu Ly Tháp tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng hoa mỹ bên hông.

Ngay sau đó, Bùi Lăng xe nhẹ đường quen đi thẳng đến Truyền Tống Trận gần nhất ở Luân Hồi Tháp...

Cửu Nghi sơn.

Triệt Châu.

Gần Mạc thành.

Sông nhỏ khẽ cong nước xanh xanh, ven bờ cỏ cây sinh sôi, tôm cá trùng con ếch giấu kín trong đó, thỉnh thoảng thấy cò trắng dừng bay.

Dòng nước thuận theo bãi cạn chậm rãi chảy xuôi, chui vào một mảnh thung lũng, chỉ thấy trong cốc địa thế bằng phẳng, cỏ dại rậm rạp, ít ai lui tới. Ở chỗ cạnh sông mọc lên mười ba cây liễu, cành mềm dẻo, đón gió rêu rao.

Trong rừng, trường tư thục cũ kỹ yên tĩnh đứng sừng sững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận