Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1767: Nửa đêm kinh hồn (2)

Lúc này Tiểu Đan cũng cực kỳ sợ hãi, nhưng nương nương phân phó lại không dám vi phạm, thế là nàng run rẩy hô: "Bàng công công? Trương cấm vệ? Lý cấm vệ? Tôn cấm vệ? Triệu cấm vệ?"

"Các ngươi ở đâu?"

"Nương nương... Nương nương triệu các ngươi lập tức đến đây nghe lệnh!"

"Đi nhầm đường chỉ là việc nhỏ thôi, thật...

"Bệ hạ đã tự mình căn dặn các ngươi chăm sóc nương nương...

Dưới màn đêm yên lặng, không có bất kỳ đáp lại gì, chỉ có cơn gió lạnh chầm chậm quét qua khiến chủ bộc hai người lạnh lẽo cả người.

Hô hấp của Tiểu Đan dồn dập, ánh mắt hoảng sợ, sắc mặt Nguyễn Tịch Lộ cũng hơi có về tái nhợt, hộ vệ, nội thị của mình đều đi đâu?

Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân rất nhỏ.

Nguyễn Tịch Lộ và Tiểu Đan lập tức quay đầu nhìn lại, đã thấy trong bóng tối xuất hiện một bóng dáng cao lớn khôi ngô.

Hai người cực kỳ vui mừng, tưởng cấm vệ trở về đang muốn đi qua, đã thấy một bộ thi thể không đầu hư thối cao độ, không ngừng nhỏ xuống nước mủ từ đi ra trong bóng đêm, sau đó như phát hiện bọn họ, đột nhiên tăng thêm tốc độ đánh về phía các nàng.

"A!"

Nguyễn Tịch Lộ và Tiểu Đan lập tức phát ra một tiếng hét tràn ngập sợ hãi, trong chốc lát hai người căn bản không rảnh quan tâm khí thế hoàng gia, xoay người bỏ chạy.

Quý Phi chạy quá nhanh, áo ngoài màu lam nhạt vướng vào một đám nhánh cây bên đường, nàng không dám quay đầu chút nào, phát hiện váy áo bị kéo chặt chỉ dùng sức kéo lại không kéo được, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng cởi áo ngoài xuống, sau đó tiếp tục co cẵng lao nhanh.

Không có áo ngoài, bên trong nàng chỉ mặc một bộ kha tử, bàn tay phấn trắng, xương quai xanh tinh xảo, vai cổ như thiên nga đều lộ ra bên ngoài, gió đêm thổi qua làm làn váy bay lên, mép vây đỏ tươi bị bắp chân bóng loáng mảnh khảnh không ngừng đá lên, cuồn cuộn bành trướng như thủy triều màu đỏ thắm, mắt cá chân như điêu khắc từ dương chỉ mỹ ngọc vẫn oánh nhuận sáng ngời trong màn đêm.

Nguyễn Tịch Lộ không rảnh lo lắng cảnh xuân lộ ra, dáng vẻ uyển chuyển lộ rõ ràng không bỏ sót, chạy mất mạng trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc, nàng và Tiểu Đan không còn sức bỏ chạy.

Ngay lúc tuyệt vọng, trong bóng tối dày đặc phía trước lại có ánh lửa nhỏ xíu, soi sáng ra một tòa miếu thờ nho nhỏ.

Tiểu Đan lập tức vui vẻ nói: "Nương nương, phía trước có tòa miếu!"

Nguyễn Tịch Lộ cũng quá đỗi vui mừng, vội vàng nói: "Nhanh!

Nhanh đi vào!"

Nhìn thấy đường sống, vốn thân thể hai người đã mỏi mệt không chịu nổi, lập tức có sức lực, lúc này liều lĩnh chạy về phía miếu thờ.

Bọn họ như bay qua cánh cửa, xông vào trong miếu, không kịp thở dốc đã thấy cửa lớn sau lưng không gió mà bay: "phanh" một tiếng đóng mạnh lại!

Chủ tớ hai người lập tức giật mình, nhưng thấy thi thể không đầu kia không vào theo, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Nguyễn Tịch Lộ mới nhận ra mình không áo ngoài, nàng đưa tay đè lại bộ ngực chập trùng dữ dội, thở dốc từng ngụm, đưa mắt nhìn quanh đã thấy đối diện là một bức tường quỷ thần trấn áp yêu ma quỷ quái, hình như đằng sau có đình viện.

Hiện tại hai người đã mệt mỏi không chịu nổi, cũng không có lòng nhìn kỹ, vội vàng đi đến sau bức tường, thấy đỉnh bốn chân trong đình có hương hỏa lít nha lít nhít, khói mù lượn lờ hương dây tràn ngập đầy đình, khiến chủ tớ đột nhiên cảm thấy an toàn.

Chỉ có điều, nhà ngói cung phụng tượng thần lại cửa sổ đóng chặt, yên lặng như không có người ở đây.

Nguyễn Tịch Lộ và Tiểu Đan không để ý tới điều gì hết, lúc này chắp tay trước ngực bái lạy chính phòng bái một cái, liền đi tới trên bậc thang trước chính phòng ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Đây, cũng không biết nơi này là cung điện của vị đại tiên nào..."

Nguyễn Tịch Lộ thở hổn hển nói: "Thế nhưng, đã được cung phụng, chắc hẳn... Chắc hẳn quỷ quái bình thường không vào được..."

Tiểu Đan vội vàng gật đầu: "Không sai không sai... Vừa rồi đã thấy được trên bức tường, yêu ma quỷ quái, đều, đều không vào được... Chắc chắn không vào được...

Thở hổn hển mấy lần, ánh mắt Nguyễn Tịch Lộ nhìn cái đỉnh bốn chân cách đó không xa, nói: "Chờ thêm chút, chúng ta cùng đi đốt nén nhang, cầu đại tiên nơi đây phù hộ..."

"Nương nương là người hiền tự có thiên tướng..." Tiểu Đan vội nói: "Nếu không sao chúng ta có thể trùng hợp gặp được ngôi miếu thở này như vậy?"

"Có thể thấy vị đại tiên này cũng cố ý che chỗ nương nương..."

Nguyễn Tịch Lộ nói: "Đại tiên từ bi, sau này bản cung nhất định làm kim thân cho đại tiên..."

Nói đến đây, nàng khẽ nhíu mày, nói: "Tiểu Đan, đừng khoác tay lên lưng bản cung nữa."

Tiểu Đan nghe vậy khẽ giật mình, vô thức nói: "Nương nương, không có, tay tiểu tỳ đều ở đâu."

Nói xong, nàng lập tức giơ hai tay của mình lên cho Quý Phi nhìn.

Vẻ mặt Nguyễn Tịch Lộ lập tức cứng đờ, nàng cúi đầu từng chút một, chỉ thấy bên hông mình có một bàn tay trắng bệch mảnh khảnh, vẫn đang bám vào bên hông của nàng, nó như huyền băng vạn năm, cách lớp vải áo mềm mại không ngừng truyền ra cảm giác lạnh băng sâm nhiên.

Tiểu Đan nhìn theo phương hướng của nàng, cũng thấy cái bàn tay này.

Ánh mắt chủ tớ hai người nhìn lên dọc theo bàn tay, đã thấy sau bàn tay trống rỗng, cũng không có cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận