Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1810: Không thể truyền ra ngoài

Một cơn gió lạnh màu xám đen sinh ra trên đất bằng, gào thét như nước thủy triều, trong khoảnh khắc cuốn "Đề", Lệ Liệp Nguyệt cùng Yến Minh Họa vào trong kẽ nứt.

"Tất" cũng hóa thành một đạo độn quang xanh đen, trốn vào kẽ nứt.

Ngay sau đó, kẽ nứt lập tức khép lại, biến mất không thấy gì nữa.

"Úc" quay đầu lại nhìn cánh cửa thứ ba huyết khí cuồn cuộn, quái đản kinh khủng, trên khuôn mặt sâu não uất ức hiện ra vẻ không cam lòng và buồn bực, sau đó bóng dáng cũng nhanh chóng biến mất.

Cơn gió lạnh tung hoành kêu khóc, trên vùng bỏ hoang mênh mông, dấu chân người sống và người chết nhanh chóng bị cát bụi cuồn cuộn che giấu, không để lại chút dấu vết nào.

Trong thác nước máu cuồn cuộn, cửa ra vào xen lẫn dây leo to lớn, bướu nhọt từng đống, ngàn vạn đầu lâu cúi đầu không nói, dấu vết loang lổ.

Giống như từ năm tháng vô tận trước đó đã sừng sững ở đây.

Giống như sau năm tháng vô tận, nó vẫn không hề bị lay động.

U Tố nộ.

Sương trắng sền sệt như vải thun trùng điệp rủ xuống, che lấp ánh mắt.

Vũng bùn đất hoang, ba bóng người yên tĩnh đứng đó.

Người ở giữa tóc mai hơi sương, dù khóe mắt đuôi lông mày đã hiện ra nếp nhăn vẫn không che giấu được vẻ tuấn lãng, khinh bào buộc nhẹ, khí chất thong dong; người bên trái hoàng bào kim quan, trong ung dung hoa quý để lộ ra uy nghiêm rõ ràng; nam tử phía bên phải áo xanh giày đen, ngoại trừ vác một thanh trường kiếm thì không còn bất kỳ trang sức gì.

Chính là Phó Huyền Tự, Chung Quỳ Việt Cức và Ninh Vô Dạ.

Bọn họ duy trì động tác đứng thẳng, cứng đờ như gỗ đá, trên dưới quanh người hoàn toàn không có bất kỳ khí tức gì.

Sương trắng lăn lộn, thỉnh thoảng có quỷ vật đi ngang qua bên cạnh ba người, lại không có bất kỷ hứng thú gì với nhục thể của bọn họ.

Dường như ba người chỉ là tảng đá, bùn đất, cành khô có thể thấy được khắp nơi ven đường.

Đột nhiên, sương trắng sôi trào kịch liệt.

Sau một trận mãnh liệt, một đoàn sương mù đặc biệt sền sệt đột nhiên chui ra từ trong sương trắng, nhanh chóng lượn quanh ba người một vòng, sau đó nhanh chóng chui vào trong cơ thể Chung Quỳ Việt Cức.

Xung quanh lại khôi phục sự bình tĩnh.

Một hồi lâu sau, ba người đột nhiên bắt đầu động đậy.

Bọn họ đột nhiên mở mắt ra, bắt đầu bước lui về.

Cảnh tượng xung quanh nhanh chóng rút lui, từ lúc mới bắt đầu ba người không có bất kỳ khí tức gì, một thân tử khí như người chết trong U Tố mộ.

Bọn họ liên tục lùi lại, từ vị trí ban đầu nhanh chóng xuyên qua đất hoang, xuyên qua trong rừng có giọt nước âm khí nhỏ xuống xung quanh, xuyên qua đầm lầy bùn đất ẩm ướt đen nhánh...

Cuối cùng, ba người lùi đến gần một bến tàu làm bằng gỗ.

Bến tàu này cũng hoang phế, trên vài cột cờ có đèn lồng gió nhẹ nhàng lay động, soi sáng ra mặt biển trống rỗng hoang vu.

Biển sâu.

Hòn đảo nào đó.

Tiếng kèn to rõ sục sôi, trong thôn trang đầy vẻ vui mừng, trước cửa gia đình nào đó treo lụa hồng dán giấy đỏ, người ra vào cười nói nhẹ nhàng, đang tổ chức một hôn sự.

Sau khi khua chiêng gõ trống bận rộn, một cỗ kiệu hoa ăn mặc tỉ mỉ được mọi người vây quanh, do mấy kiệu phu nâng lên, theo tiếng nói to làm ồn ào đầy thôn bước lên hành trình về nhà trượng phu.

Sương mù đột nhiên xuất hiện như thủy triều, gào thét nuốt sống toàn bộ đội ngũ đưa thân.

Âm khí đại thịnh, từng bóng dáng người sống biến mất.

Tân nương trong kiệu hoa vừa tỏ ra lo nghĩ, hỉ khăn đội trên đầu đã tuôn ra dòng máu ào ạt, trong khoảnh khắc nhuộm ướt cả người nàng...

Chẳng mấy chốc, sương mù tiêu tán, quỷ vật xanh đen nâng vạn công kiệu đạp không mà đi.

Trong cỗ kiệu, Hồng Phấn tân nương mũ phượng khăn quàng vai, lông mày nhíu chặt.

U Tố nộ.

Một khu rừng sâu rậm rạp chết héo.

xiềng xích huyết sắc giăng khắp nơi như mạng nhện dày đặc.

Giữa xiềng xích, từng bóng người lớn khoảng ngón cái chi chít khắp nơi, dáng vẻ, vẻ mặt không khác nhau chút nào, không có chút sinh cơ nào đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

"Rầm rầm..."

xiềng xích huyết sắc vốn yên tĩnh đột nhiên sống lại, như bầy rắn nhanh chóng đi khắp toàn bộ trong rừng.

Chẳng mấy chốc một lồng giam to lớn xuất hiện, bao phủ rừng rậm.

Ngay lúc này, một bóng người trong đó nhanh chóng bành trướng, biến lớn, khuôn mặt và khí tức của hắn ta cũng đang nhanh chóng biến hóa.

Trong giây lát: "Tù" mở mắt ra, đưa tay vào hư không kéo ra khỏi một cái lồng cỏ.

Trong lồng cỏ rỗng tuếch.

"Tù" nhướn mày, bóng dáng lập tức biến mất.

Sau một lát, hắn ta đi tới một mảnh đất hoang.

Lúc này ở đây không có cái gì, thậm chí cạm bẫy do "Tù" bố trí trước đó cũng khôi phục như lúc ban đầu, dường như chưa từng có bất kỳ kẻ nào xông vào.

Mệnh cách và thể xác của ba tên người sống bị hắn ta bắt được đều mất đi!

U Tố nộ.

Trà lâu.

Không gian mở ra kẽ nứt: "Tất": "Để", Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa xuất hiện từ bên trong, trong chớp mắt bước vào trà lâu trước mặt, kẽ nứt lập tức khép lại, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.

"Tất" trầm thấp nói: "U Tố mộ chán ghét khí tức người sống"

"Hai vị người sống, kính xin ở lại trong tòa lầu này, không nên đi ra ngoài."

"Chờ chủ thượng thành công kế thừa tất cả tạo hóa của Vương, lại nghe chủ thượng sắp xếp công việc."

"Nếu không, một khi kinh động vạn quỷ nghi lại nơi đây, hậu quả khó mà lường được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận