Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1829: Không liên quan đến bản Thánh Nữ

"Cốc cốc cốc!"

Một tiếng gõ quan tài đột nhiên vang lên.

Bùi Lăng đột nhiên bừng tỉnh, lại không mở to mắt nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến, hiện tại Vô Thủy sơn trang Cô Sở Tử và tu sĩ Luân Hồi tháp đều đã bị hắn đoạt đi mệnh cách, còn lại Tô Tích Nhu cũng là lô đỉnh của hắn. Trong tình hình như vậy, dù mở to mắt cũng không cần lo lắng cái gì.

Đang lúc hắn nghĩ như vậy, bên ngoài quan tài vang lên một giọng nói khàn khàn tối nghĩa: "Đếm tới chín, ngươi có thể nhắm mắt"

Nói xong, giọng nói kia nói: "Một."

"Hai."

"Ba...

Nghe thấy giọng nói này, Bùi Lăng lập tức biết đây là người áo đen trong dịch trạm.

Hắn không trả lời, mà làm theo lời nói của đối phương.

"Bịch!"

Toàn bộ quan tài nhoáng một cái chấn động, dường như bị ngoại lực kéo lấy.

Giọng nói kia tiếp tục đếm số: "Bốn"

"Năm"

"Sáu...

Ngay lúc người áo đen tính toán, Bùi Lăng bắt đầu nội thị bản thân.

Sau khi cướp đoạt hai tên Phản Hư chín môn phái lớn, tu vi của hắn đã tinh tiến một mảng lớn, hơn nữa pháp lực ngưng thực không có chút vẻ căn cơ phù phiếm do tu vi tăng vọt vào.

Nội tình càng hùng hậu hơn.

Ngoại trừ cái đó ra, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, tác dụng phụ khi dung nạp mệnh cách của tu sĩ Vô Thủy sơn trang và Luân Hồi tháp trước đó, đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng liên quan tới ký ức của hai người kia, cũng chỉ nhớ kỹ một chút đoạn ngắn vụn vặt.

Vô Thủy sơn trang Cô Sở Tử đến U Tố mộ để rèn luyện tâm cảnh; tu sĩ Luân Hồi tháp đến U Tố mộ tìm kiếm cơ duyên Hợp Đạo... Ít nhất hai người này đều là nhân vật ngàn năm trước, nhưng đều xảy ra bất trắc ở U Tố mộ...

Liên quan tới chi tiết trải qua trong cuộc đời bọn họ, đều đã trống rỗng, ngược lại tâm đắc tu luyện của hai người này được giữ lại rất hoàn hảo.

Đương nhiên, Bùi Lăng dùng hệ thống tu luyện, đừng nói đến chỉ là tu sĩ Phản Hư kỳ, dù là tâm đắc tu luyện của tiên nhân cũng không có tác dụng với hắn...

"Chẳng trách lúc bắt đầu, uống xong hồn tửu trở về phòng nằm xuống, sẽ cảm thấy đặc biệt thoải mái, an tâm"

"Hóa ra hai thứ này đều dùng để ổn định mệnh cách..."

Đang nghĩ ngợi, Bùi Lăng cảm thấy bộ quan tài mà mình đang nằm dừng di chuyển.

"Tạch tạch tạch..."

Chẳng mấy chốc, phía trên hắn truyền đến một tràng tiếng động, nắp quan tài bắt đầu mở ra từng chút một.

Một sợi ánh sáng màu xanh lam tối chiếu xuống từ trên cao, bắn vào trong quan tài.

Sắc trời đã không phải đen nhánh đưa tay không thấy được năm ngón trước đó, nhưng vẫn mê man không có chút vẻ tươi đẹp nào.

Cùng lúc đó, giọng người áo đen truyền đến từ đỉnh đầu Bùi Lăng: "Chín."

Bùi Lăng lập tức mở to mắt, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là bầu trời, bầu trời màu lam xám, nhìn đã là ban ngày lại không có chút ánh nắng nào.

Không biết ánh sáng màu xanh lam tối đến từ chỗ nào đến, quỷ dị nhảy lên giữa không trung, thỉnh thoảng vẩy xuống.

Người áo đen trong dịch trạm đứng thẳng bên cạnh quan tài, ánh mắt âm u lạnh lẽo dưới mũ trùm nhìn qua hắn.

Bùi Lăng lập tức xoay người ngồi dậy, đang muốn bước ra quan tài đã thấy xung quanh đều là thuỷ vực màu vàng đục mênh mông, nơi này đã sớm không phải bên trong dịch trạm, mà là một con sông cực kỳ rộng lớn.

Nước sông nhợt nhạt sâu không thấy đáy, dòng nước cuồn cuộn không biết đến từ đâu, cũng không biết đi về hướng nào.

Lúc này, người áo đen lấy ra một chiếc đèn lồng to bằng đầu người, sau khi đèn lồng xuất hiện, bên trong lập tức hiện ra một đoàn lửa ánh sáng màu lam tối, không khác gì ánh sáng nhảy nhót giữa không trung.

Ánh lửa trong đèn lồng sáng lên trong không gian chật hẹp, nghiễm nhiên muốn thoát đi. Nhưng mỗi khi nó sắp xuyên qua đèn lồng rời đi, bên trên đèn lồng liền mở ra từng ánh mắt máu thịt be bét, oán độc chặn nó lại.

Người áo đen giao đèn lồng cho Bùi Lăng, nói: "Leo lên dịch thuyền có thể đi đến trạm tiếp theo."

Lúc nói chuyện, một chiếc thuyền ô bồng ào ạt dâng lên từ trong nước sông bên cạnh quan tài.

Vô số nước sông đục ngầu ào ạt rơi xuống từ thân thuyền, trong giây lát cả chiếc thuyền nhỏ hoàn toàn lơ lửng trên mặt sông, nhẹ nhàng khoan khoái khô ráo, không có vẻ gì là xuất hiện từ trong đây sông.

Nghe vậy, Bùi Lăng tiếp nhận đèn lồng, vừa nhận vào tay đã truyền đến một luồng khí tức âm u lạnh lẽo dinh dính.

Hắn khẽ gật đầu với người áo đen: "Làm phiền các hạ!"

Người áo đen không nhúc nhích đứng ở trên mặt nước, khàn giọng nói: "Chuyến này long đong, cẩn thận"

Bùi Lăng lại nói: "Đa tạ."

Người áo đen nhẹ gật đầu, sau đó hắn ta và chiếc quan tài mở ra kia chìm vào trong nước sông từng chút một.

Trong giây lát biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bùi Lăng cầm theo đèn lồng, đạp vào thuyền ô bồng.

Chiếc thuyền này rất nhỏ.

Trong ô bồng chỉ có thể chứa một người ngồi xếp bằng, boong tàu và đuôi thuyền cũng đều khó mà quay người.

Bùi Lăng vén rèm ô bồng nhìn vào, bên trong trống rỗng.

Hắn liền ngồi xếp bằng ở boong tàu, tiện tay treo đèn lồng ở trên ô bồng.

Lúc này, thuyền ô bồng tự di chuyển, chậm rãi chạy tới phía trước.

Trong nước sông vốn bình tĩnh lại tạo nên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, Bùi Lăng lập tức phát hiện phía dưới nước sông đục ngầu như có vô số ánh mắt lít nha lít nhít dòm ngó mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận