Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1720: Bắt đầu một ngôi mộ (1)

Đương nhiên, dù sao "Úc" và Hồng Phấn tân nương đều là thuộc hạ của cấm kỵ, hắn không thể giết, chỉ cần hai vị này không vào được cánh cửa thứ hai là được!

Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng đột nhiên thu lại tất cả khí tức, tất cả thủ đoạn, thản nhiên nói: "Muốn biết tạo hóa cánh cửa thứ nhất không?"

Tất cả quỷ vật ở đây, bao gồm "Tất" và "Đề" đều nhìn về phía Bùi Lăng.

Bùi Lăng không nhúc nhích đứng đấy, khuôn mặt và khí tức lại đột nhiên xảy ra biến hóa.

Toàn bộ ngũ quan trên mặt hắn giảm đi, hóa thành một khuôn mặt trống không, giống như đúc Vô Diện đại tiên được Tiêu phủ cung phụng ở từ đường vào lúc trước.

Khí tức của hắn cũng lập tức trở nên giống với cửa ra vào cách sau lưng không xa, tràn ngập khủng bố lớn, tai biến lớn, tai họa lớn khó mà miêu tả...

Trong nháy mắt, nguyễn rủa ở cánh cửa thứ hai đã mất tác dụng với Bùi Lăng, hiệu quả [Vạn Hồn Chú] trực tiếp giáng lâm đến trên người "Úc", Tham Nô, Hồng Phấn tân nương và "Từ.

Cùng lúc đó, hư ảnh cánh cửa thứ nhất to lớn bắt đầu chậm rãi hiện ra sau lưng Bùi Lăng.

Khác với Bùi Lăng thi triển [Vạn Hồn Chú], đối mặt với [Vạn Hồn Chú] của cánh cửa thứ hai, một đám quỷ vật không có chút sức chống cự nào.

Thể xác của bọn họ lập tức bắt đầu hư thối, mọc ra từng khuôn mặt người đây oán độc, khí tức suy bại kịch liệt.

"Hì hì... Hì hì ha ha... Ha ha... Hì hì hì hì... Ha ha..."

Tiếng vui cười bén nhọn chói tai, lít nha lít nhít truyền ra.

Ngay lúc này, một ánh mắt âm u lạnh lẽo, thật lớn đột nhiên nhìn chăm chú tới.

Khí tức của Bùi Lăng lập tức hỗn loạn, khuôn mặt lập tức khôi phục như lúc ban đầu, hư ảnh cánh cửa thứ nhất cao lớn nguy nga sau lưng chưa hoàn toàn thành hình, đã trực tiếp tan thành mây khói.

"Phốc!"

Khí tức quanh người hắn lập tức đại loạn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, quyết đoán nói: "Đi!"

Còn chưa nói hết câu, Bùi Lăng cách không đánh một trảo, một tay ôm cả Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa vào trong, trực tiếp chạy tới cánh cửa thứ hai.

"Tất" và "Đề" ngẩng đầu nhìn lên trên không một cái, trên mặt cùng lộ ra vẻ e ngại rõ ràng, sau đó lập tức đuổi theo Bùi Lăng.

Nguyễn rủa trên người "Úc", Tham Nô, Hồng Phấn tân nương, "Tù" tạm thời dừng lại, không tiếp tục chuyển biến xấu, sắc mặt bọn họ vô cùng cung kính nhìn trên không, cùng nhau thi lễ một cái, sau đó không dám trì hoãn, cũng chạy tới cánh cửa thứ hai.

Trong giây lát, tất cả người sống và người chết đều trốn vào trong cửa, bóng dáng biến mất không thấy.

Trên đất trống trước cánh cửa rộng lớn, dấu vết hỗn chiến trước đó như bị một loại lực lượng vô hình nào đó xóa đi từng chút một.

Chẳng mấy chốc, mặt đất mấp mô khôi phục thành bằng phẳng, ngay cả một tảng đá, một viên cát sỏi đều ở vị trí cũ, không sai chút nào.

Nơi xa sương trắng lăn lộn như thủy triều cuồn cuộn, sôi trào mãnh liệt, từ đầu đến cuối lại không dám vượt qua nửa bước.

Khắp nơi quay về yên tĩnh.

Cửa ra vào hoa mỹ nguy nga như mây ngọc cung son yên tĩnh đứng sừng sững.

Sắc trời ảm đạm, gió tây lạnh thấu xương.

Trên đất hoang trống rỗng, cỏ dại rậm rạp.

Một phần mộ lẻ loi trơ trọi yên tĩnh đứng sừng sững, mộ bia bụi bẩn bị cỏ dài che giấu gần hết.

"Dát... Dát... Cạc cạc..."

Vài tiếng quạ gáy bén nhọn chói tai, bóng dáng đen nhánh vẽ qua trời cao, rơi vào một gốc cây nhỏ không biết đã chết héo bao lâu, càng có vẻ không rõ.

Gió tây thổi qua, cỏ cây chập chờn.

Một điểm sắc trời cuối cùng chậm rãi biến mất, trăng sao dần dầng lên, sương tuyết vẩy xuống đây đất.

Sâu bọ kiến chuột bắt đầu phát ra tiếng xột xoạt trong đêm.

Đột nhiên, tất cả tiếng động đồng loạt biến mất, trong nháy mắt vạn vật yên tĩnh.

Trên một phần mộ cô độc, đột nhiên một cánh tay duỗi ra từ trong đất vàng.

Ngay sau đó, cái tay thứ hai, cái tay thứ ba, cái tay thứ tư...

Đất vàng xốp nhanh chóng bị gỡ ra, Bùi Lăng, Lệ Liệp Nguyệt, Yến Minh Họa: "Tất: "Đề" lần lượt leo ra từ trong mộ.

Bùi Lăng vừa đứng vững, đã "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa lập tức đứng một trái một phải bảo vệ ở bên cạnh hắn.

"Bùi sư đệ, bị thương chỗ nào rồi?"

"Bùi đạo hữu, có nặng lắm không?"

Hai nữ tử đồng thời mở miệng, không đợi Bùi Lăng trả lời cũng nhanh chóng lấy ra đan dược chữa thương đưa lên.

Bùi Lăng nhận đan dược, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nuốt vào toàn bộ.

Sau đó, hắn vận chuyển công pháp, theo dược lực tan ra, sắc mặt vốn tái nhợt bắt đầu khôi phục.

Khí tức hỗn loạn cũng trở nên bình ổn.

Ngay lúc này: "Tất" và "Đề" cũng đi lên phía trước, cung kính hành lễ nói: "Chủ thượng, ngài không sao chứ?"

Chủ thượng?

Bùi Lăng nghe vậy, ngạc nhiên nhìn hai quỷ vật này.

Hắn nhớ rất rõ ràng, trước đó ở trà lâu, mặc dù "Tất" tự mình tìm tới cửa, đi thẳng vào vấn đề nói rõ muốn trợ giúp mình, lại vẫn gọi hắn là "người thừa kế", thái độ với hắn không đến mức kiêu căng, nhưng cũng chưa tới mức kính sợ có phép.

So sánh với thuộc hạ, dáng vẻ của hắn ta càng giống đối xử với một hậu bối không biết về sau có nên nâng đỡ hay không.

Lại căn bản không giống như hiện tại!

Thế nhưng, Bùi Lăng nhanh chóng kịp phản ứng, là vừa rồi mình ra tay có khí tức giống như đúc với "Chú"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận