Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1714: Cánh cửa thứ hai

Bùi Lăng nhanh chân tiến lên, chẳng mấy chốc đã đi ra sương trắng, đến chỗ cách "Úc" và Hồng Phấn tân nương không xa.

Hồng Phấn tân nương lập tức hỏi: "Ngươi lấy được tạo hóa ở cánh cửa thứ nhất?"

Lúc này trong lòng nàng rất không phục, bởi vì cho đến bây giờ nàng còn không biết tại sao lúc ấy lại thua!

Lần này trải qua cánh cửa thứ nhất, trong đầu nàng đã tiến hành nhớ lại rất nhiều lần.

Dựa theo suy đoán hiện tại của nàng, hoặc là cuối cùng trở thành người của Tiêu gia, hoặc là hoàn toàn chiếm cứ mệnh cách người Tiêu gia, trên cơ sở này hiến tế tế phẩm đầy đủ trọng lượng cho tượng thần của "Chú", mới có thể đạt được tạo hóa của "Chứ.

Vào lúc ấy, đúng là Bùi Lăng càng tỉnh táo hơn nàng và "Úc", Nhưng tu vi của đối phương chỉ khôi phục được Trúc Cơ kỳ, còn không bằng nàng và "Úc", Khoảng cách chiếm cứ mệnh cách người Tiêu gia còn rất sớm!

Càng quan trọng hơn là, lúc nàng và "Úc" hiến tế cho tượng thần của "Chú", trong từ đường, không, là toàn bộ Tiêu phủ, nàng đều không thấy bóng dáng Bùi Lăng!

Một người căn bản chưa từng hiến tế cho "Chứ, sao có khả năng đạt được tạo hóa của "Chú"?

Điều này quá kì quái!

Cùng lúc đó: "Úc" cũng yên tĩnh nhìn qua Bùi Lăng.

Trong thí luyện ở cánh cửa thứ nhất, hắn ta và Hồng Phấn tân nương không mò được gì, hơn nữa đều chết một lần.

Chắc chắn tạo hóa đã bị vị người sống này lấy đi.

Nhất là, trước đó khí tức của đối phương vẫn chỉ là Hóa Thần, bây giờ lại đã đi vào Phản Hư, nhất là vị kia sau lưng đối phương...

Là "Tất"!

Một vị thuộc hạ cũ của "Chú"!

Lúc này: "Úc" và Hồng Phấn tân nương đều nghĩ mãi không biết tại sao mình lại thua?

Thấy tất cả quỷ vật đều nhìn mình, sắc mặt Bùi Lăng bình tĩnh nói: "Không sai."

"Úc" lập tức hỏi: "Làm được bằng cách nào?"

Bùi Lăng ngắn gọn nói: "Không thể nói."

Nói xong, hắn không tiếp tục để ý Hồng Phấn tân nương và "Úc"

nữa, lúc này vẫy tay, trên mặt đất lập tức hiện ra lít nha lít nhít oan hồn.

Những oan hồn này không do dự chút nào, lúc này bước đến cánh cửa lớn thứ hai.

Bùi Lăng bình thản nhìn tình cảnh này, ngay lúc đó cánh cửa lớn thứ nhất có thể rút ra hận ý của sinh linh và người chết, hắn cần phải dùng [Oán Yểm thần thông] mới ngăn được. Tình huống ở cánh cửa thứ hai này, chưa hẳn đã giống với cánh cửa thứ nhất, vì lý do an toàn, vẫn sử dụng thủ đoạn thăm dò trước thì tốt hơn.

Lúc này, oan hồn đi từng bước một tới gần cánh cửa thứ hai, bởi vì nơi đây cấm chỉ phi hành, tốc độ bước đi của oan hồn cũng không nhanh.

"Úc", Hồng Phấn tân nương, quỷ vật xách lồng đều nhìn về phía những oan hồn kia.

Sau khi oan hồn đi gần nửa lộ trình, không có dấu hiệu nào bắt đầu toàn thân hư thối, từng khuôn mặt người tràn đầy oán độc xuất hiện ở trong miệng vết thương của bọn chúng.

"Hì hì... Hì hì ha ha... Hì hì hì hì ha ha... Hì hì..."

Mặt người nhanh chóng rõ ràng, hé miệng phát ra tiếng cười bén nhọn chói tai.

Chỉ chốc lát, tất cả oan hồn đều hôi phi yên diệt.

Là [Vạn Hồn Chú] !

Sắc mặt Bùi Lăng không có chút biến hóa nào, sau đó truyền âm hồi "Tất": "Nếu ta đạt được tất cả tạo hóa trong ba cánh cửa, dù như thế nào hai vị cấm kỵ kia cũng không ra tay với ta?"

"Tất" truyền âm trả lời: "Vương từng quyết định quy tắc với hai vị kia, đúng là như thế"

Bùi Lăng khẽ gật đầu, sau đó nhân tiện nói: "Đuổi theo ta."

Nói xong, hắn bước ra phía trước một bước, bước đến cánh cửa thứ hai.

Lệ Liệp Nguyệt, Yến Minh Họa: "Tất": "Đề" lập tức đuổi theo.

Thấy Bùi Lăng hành động: "Úc" lập tức dẫn theo bốn vị Tham Nô theo sát phía sau, Hồng Phấn tân nương và quỷ vật xách lồng cũng thế.

Cơn gió lạnh trùng điệp càn quét gào thét, sương trắng xung quanh như sôi như nấu, như vạn cơn sóng cả sôi trào mãnh liệt, lại bị lực lượng vô hình gò bó, không dám vượt qua giới hạn chút nào.

Khoảng không trên đất bằng, Bùi Lăng đi ở trước nhất.

Cửa ra vào cực lớn nguy nga hoa mỹ như cung điện tiên gia yên tĩnh đứng sừng sững, như một người khổng lồ hoa phục bảo quan, hững hờ nhìn chăm chú một bầy kiến hôi cẩn thận từng li từng tí tới gần.

Chưa đi được bao xa, Bùi Lăng đã cảm thấy nguyền rủa bắt đầu giáng lâm từ nơi tối tăm!

Không cho [Vạn Hồn Chú] cơ hội tiếp tục ăn mòn, hắn thở sâu, hé miệng, phát ra một giọng nói âm u lạnh lẽo, tà ác: "Chú!"

Giọng nói truyền đi bốn phương tám hướng như sóng gợn vô hình, nhanh chóng giao hòa triệt tiêu với lực lượng nào đó đột ngột hiện ra trong hư không, chẳng mấy chốc nguyễn rủa nơi đây tan thành mây khói.

Sự khác thường vừa bắt đầu ấp ủ trên người Bùi Lăng nhanh chóng khôi phục.

Hắn triển khai thần niệm, trong khoảnh khắc đảo qua xung quanh, phát hiện Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa đều không chịu ảnh hưởng, lúc này mới âm thầm yên lòng.

Xem ra, nơi này giống với lúc tới gần cánh cửa thứ nhất, nguyền rủa này chỉ nhằm vào vị người thừa kế của "Chú" đi ở trước nhất.

Chỉ có người thừa kế là hắn chặn lại nguyền rủa, tùy tùng sau lưng mới có cơ hội tiến vào trong cửa, lại không bị nguyền rủa ảnh hưởng.

Nhân lúc nguyền rủa lắng lại, Bùi Lăng tăng thêm tốc độ, lao về phía cánh cửa thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận