Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2168: Dường như đã từng quen biết

Ánh mắt và thần niệm của tất cả tu sĩ đều bị ngăn cản, lại không thể cảm giác được cảnh tượng trong sân.

Bùi thánh tử dùng môn tiên thuật kia!

Trong mộng cảnh.

Mạc Lễ Lan treo cao giữa không trung, huyền bào và tóc dài đều bay múa, trong hư không cách nàng xa xa, Đào Văn Độ cầm phất trần trong tay, vẻ mặt bình thản nhưng không thấy bóng dáng [Chưởng Trung Nhạc].

Phía dưới mặt đất.

Trong nháy mắt tơ bạc tản mạn đầy đất di chuyển như vật sống, lơ lửng, đảo mắt đã dựng thẳng như tiễn, phong mang tất lộ!

Chẳng mấy chốc, những tơ bạc lít nha lít nhít, tầng tầng lớp lớp này lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng!

Mạc Lễ Lan cau hàng lông mày kẻ đen, những tơ bạc này đang thôn phệ lực lượng [Minh Thiên Đại Mộng] !

Nghĩ đến đủ loại biểu hiện trước đây của Đào Văn Độ, nàng không do dự chút nào, lúc này đánh ra một đạo pháp quyết cổ xưa, giải trừ mộng cảnh!

Cùng lúc đó, tơ bạc tăng vọt lên như cỏ dại sau cơn mưa, trong nháy mắt vọt lên như là một tấm lưới lớn sáng như bạc, quấn quanh lao về phía Mạc Lễ Lan trong không trung.

Ngay lúc tơ bạc sắp chạm đến Mạc Lễ Lan, mộng cảnh ầm vang vỡ nát như một mặt kính hoàn chỉnh bị đánh nát thành vô số mảnh vỡ, tất cả mọi thứ trong mộng cảnh đứng im một khoảng ngắn ngủi, vô số hình ảnh kỳ quái cuồn cuộn rơi xuống, trong nháy mắt hóa thành tro tàn!

Chỉ chớp mắt, Mạc Lễ Lan lập tức trở lại hiện thế, bóng tối tràn ngập xung quanh, [Minh Thiên Chi Vụ] chưa tán đi đã nghe được tiếng gió ầm ầm trên đỉnh đầu, cương phong như đao, một ngọn núi nguy nga khổng lồ, cheo leo uốn lượn đã gào thét nên xuống!

Bùi Lăng lập tức âm u lạnh lẽo nói: "Nghịch!"

Trong bóng tối đồng thời truyền tới một giọng nói bình thản trầm thấp: "Sơn!"

Bản thể và hóa thân của Bùi Lăng lập tức khó mà động đậy, dường như có vô số dãy núi cao ngất, đoạn tiết long mạch, mãnh liệt tới từ bốn phương tám hướng, lực lượng mạnh vô cùng vô tận truyền đến từ từng phương hướng, như muốn ép hai người thành tro tàn!

Cùng lúc đó, [Chưởng Trung Nhạc] vừa đứng im lập tức chụp lên một tầng sơn loan chi lực nặng nề hùng hậu, một lần nữa rơi xuống Bùi Lăng.

Tốc độ ngọn núi rơi xuống vô cùng nhanh, cơn gió mạnh hoành hành ngang ngược như biển đao cắt xuống, điên cuồng xé rách tất cả bóng tối.

Áo bào Bùi Lăng phần phật, tóc mực điên cuồng bay múa, khuôn mặt như từng tầng lưỡi đao thổi qua, đau đớn chen chúc mà ra từ trên dưới cả người.

Chỉ một lát sau, ngọn núi đã sắp nện vào người hắn.

Sắc mặt hắn không thay đổi chút nào, lúc này tâm niệm vừa động, hóa thân lập tức hóa thành một đoàn bóng tối dày đặc, tràn vào trong thể xác hắn.

Lúc vô số đường vân màu đỏ sậm hiện ra, hóa thân đã dung hợp vào bản thể một lần nữa!

Ngay sau đó, ngọn núi khổng lồ như một viên thiên thạch rơi xuống từ trên trời, đập xuống mặt đất.

Oanh!"

Mặt đất không ngừng chấn động, theo tiếng "răng rắc" trong trẻo, vô số vết rách nhanh chóng lan tràn đến nơi xa, bên trong suối ngầm dâng trào, dung nham lăn lộn.

Thật lâu sau bụi mù đục ngầu mới tán đi, chỉ thấy Bùi Lăng dùng một tay nâng ngọn núi, hai chân vẫn giẫm trên mặt đất, lấy chân hắn làm trung tâm, vô số vết rách như mạng nhện trải rộng toàn bộ mặt đất này.

Ngọn núi khổng lồ không ngừng hạ thấp xuống, trọng lực mênh mông phá vỡ căng gãy sắc nhọn, Bùi Lăng không nhúc nhích tí nào, càng ngày càng nhiều vết rách xuất hiện ở trên mặt đất, cắt chém địa hình địa vật hoàn toàn thay đổi.

Đào Văn Độ nhướn mày, thực lực của Thánh Tử ma môn này tăng trưởng thật nhanh!

Lúc này hắn ta không chậm trễ chút nào đánh ra một đạo pháp quyết cổ xưa.

Quanh người hắn ta lập tức tràn ngập ra một tầng màu hơi khói xanh nhạt, cứ như lúc sớm tối, mây mù vùng núi bay vút lên ngọn núi, mờ mịt xa xăm, sau khi xuất hiện lập tức chui vào phất trần trên cánh tay Đào Văn Độ.

Đợi hơi khói đều chui vào tơ bạc, Đào Văn Độ lắc phất trần một cái, trong nháy mắt quét về phía Bùi Lăng.

Tơ bạc gào thét như thiên hà cuốn ngược, thác nước cuồn cuộn, lạnh thấu xương vắt ngang trời, tuôn về phía Bùi Lăng như muốn trực tiếp bao phủ nó.

Nhìn qua tơ bạc che ngợp bầu trời mà đến, giọng Bùi Lăng âm u lạnh lẽo: "Chúng!"

Tiếng nói vừa dứt, trong hư không xung quanh lập tức hiện ra lít nha lít nhít phục khắc thể Tổ Kiếm, ánh sáng lạnh lấp lóe, kiếm ý lạnh thấu xương nhao nhao chém về phía tơ bạc.

Xoạt xoạt xoạt...

Phục khắc thể Tổ Kiếm không trở ngại chút nào xuyên qua tơ bạc như sóng lớn, cứ như chém trúng không khí, cũng không chém tới cái gì.

Thấy vừa nãy phục khắc thể Tổ Kiếm còn có thể chặt đứt tất cả tơ bạc như chém dưa thái rau, trong nháy mắt chợt không thể đụng vào sợi tơ ngập trời này, Bùi Lăng lập tức vô cùng bất ngờ.

Về sau không do dự chút nào, hắn nâng tay trái ép xuống ngọn núi nguy nga, không thể động đậy, lúc này bốn ngón tay phải khép lại, lấy tay làm đại đao hung hăng một trảm!

Xoạt! !

Một đạo đao khí huyết sắc cô đọng như dây lập tức chém ra.

Màu sắc nó tiên diễm ướt át, nơi đi qua hư không rung động, nứt nẻ, sắc bén vô song.

Ngọn núi khổng lồ lập tức bị một đao chém bay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận