Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1334: Không đội trời chung (1)

Thuật pháp tới lui, kiếm khí tung hoành, nguyền rủa vẩy xuống như mưa... Lực trùng kích khổng lồ khiến cát vàng vạn dặm điên cuồng run rẩy, lưu động, luân chuyển, chẳng mấy chốc một mảnh cồn cát cực kỳ vững chắc này trực tiếp biến thành lưu sa bành trướng mãnh liệt, theo rất nhiều tu sĩ cấp cao ra tay, lưu chuyển vô định.

Trên bầu trời khi thì mưa tuyết tầm tã, khi thì âm phong từng cơn, khi thì tỉnh không vạn dặm, biến hóa khó lường.

Mặc dù số tu sĩ chính đạo ở đây rất nhiều, nhưng trung tâm chiến trường lại là hai người Chung Quỳ Việt Cức và Ninh Vô Dạ, vì bảo vệ hai tiểu bối, rất nhiều thủ đoạn căn bản không thi triển được.

Một phương Ma môn thì ngược lại, mặc dù Thiên Sinh giáo muốn lô đỉnh sống, nhưng lúc ra tay vẫn không kiêng nể gì cả, lại thêm ưu thế địa hình của Thiên Địa Vô Lượng Phù Đồ đại trận, đôi bên vừa giao thủ lại là tình cảnh thế lực ngang nhau.

Trong chốc lát, bên duy nhất nhàn rỗi là hành cung bạch cốt treo cao giữa không trung.

Trên bảo tọa, Tư Hồng Khuynh Yến yên tĩnh quan sát chiến cuộc, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không có ý muốn ra tay giúp đỡ.

Vĩnh Dạ hoang mạc.

Trong bóng tối như thực chất chậm rãi xuất hiện một bóng người.

Lúc cỏ mọc tách ra, dây leo rủ xuống để lộ ra một chút dấu vết của pháp chu.

Bùi Lăng đứng cách đó không xa, đánh giá pháp chu tàn tạ trước mặt. Nơi này là lối vào mà lúc đến hắn theo Thiếu giáo chủ Thiên Sinh giáo Kê Trường Phù cùng vào Vĩnh Dạ hoang mạc, hắn còn nhớ rõ, lúc ấy chỗ pháp chu rơi võ là một mảnh sa mạc cực kỳ cằn cỏi, ngoại trừ cỏ lác thưa thớt cũng chỉ có rất nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến ẩn giấu trong cát sồi.

Nhưng lúc này bách thảo nảy mầm, rậm rạp xào xạc như nhung, nếu không phải quanh pháp chu mọc đây cỏ dại, dây leo, cỏ xỉ rêu, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết lúc trước.

Hiện tại xung quanh là một vùng tăm tối, không phân biệt nam bắc, cho dù Bùi Lăng đã Hóa Thần, tầm mắt vẫn bị hạn chế cực lớn, cũng không thể cảm giác được ngoại giới, chỉ có thể thông qua [Ngự yêu huyết khế] miễn cưỡng cảm giác được, Ngọc Tuyết Chiếu đang ở phía trước, đối phương đã rời khỏi Vĩnh Dạ hoang mạc!

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng vận chuyển [Thiền Tức thuật] thu liễm khí tức, lại thi triển [Ngũ Quỷ Thiên La Độn], bóng dáng lập tức biến mất ở nơi xa.

[Ngũ Quỷ Thiên La Độn] là độn pháp chiêu bài của Trọng Minh tông, nổi tiếng từ Thanh Minh tới U Minh không chỗ không thể đi. Chỉ có điều, hiện tại trông như Bùi Lăng đã đứng gần lối vào Vĩnh Dạ hoang mạc, nhưng dùng [Ngũ Quỷ Thiên La Độn] phi độn khoảng nửa canh giờ, bóng tối xung quanh mới biến mất như đột nhiên bị xóa đi, trong tầm mắt trời đất tối tăm, rất nhiều tu sĩ cấp cao đánh nhau thành một đống!

Ngay sau đó, không đợi Bùi Lăng kịp phản ứng, thạch tháp nơi gần nơi xa đã khóa chặt hắn, trận văn lấp lóe ánh sáng, vô số mũi tên màu xám điên cuồng bắn tới.

Bùi Lăng lập tức cảm thấy rùng mình, vô thức có dự cảm không thể để loại mũi tên màu xám này bắn trúng! Nhưng hắn vừa thoát khỏi Vĩnh Dạ hoang mạc, mũi tên bắn tới cực nhanh, lại không kịp trốn tránh, lập tức một phát nắm chặt chuôi đao Cửu Phách Đao, đang muốn ra tay lại thấy trời đất quay cuồng một trận.

Sau khi cảnh vật xung quanh biến ảo dữ dội, lúc nhìn rõ đã xuất hiện trong một tòa hành cung bạch cốt.

Hành cung vàng son lộng lẫy, mặc dù có thể thấy được dấu vết xương người da người ở khắp nơi, lại không che giấu được vẻ xa hoa lộng lẫy.

Trên thềm son đối diện hắn là một bảo tọa rộng lớn, Tư Hồng Khuynh Yến chải Song Đao Kế, châu vây thúy quấn, mặc kha tử nền trắng thêu lá ngân hạnh, váy lụa hồng nhạt, băng gấm màu trắng buộc quanh vòng eo nhỏ nhắn không đủ một nắm tay, áo trường sam vạt cân tay áo rộng bằng gấm màu đỏ chót.

Trường sam được làm bằng chất liệu nhẹ mềm, khó che giấu làn da trắng như băng ngọc.

Lúc này, bàn tay tinh tế mềm mại như không xương đang cầm một chiếc quạt lông màu đen nhẹ chống bên gò má tuyết trắng, càng lộ rõ vẻ trắng nõn như tuyết, oánh nhuận rực rỡ. Trong đôi mắt Tư Hồng Khuynh Yến đong đưa, trên khuôn mặt ngọc lại là dáng vẻ lạnh lùng như băng, đang lạnh lùng quan sát Bùi Lăng.

Trên mặt đất cách đó không xa, Ngọc Tuyết Chiếu ngã rạp xuống, khí tức của nàng ổn định, lại hôn mê giống lần trước.

Bùi Lăng không nhịn được thay đổi sắc mặt.

Cùng lúc đó, hai bên chính ma đều đã nhận ra lại có người đi ra từ Vĩnh Dạ hoang mạc, nhưng thần niệm vội vàng đảo qua, vừa thấy là Thánh Tử Trọng Minh tông mới lên, cũng mất hứng thú.

Hiện tại đôi bên đều đang tranh đoạt Chung Quỳ Việt Cức và Ninh Vô Dạ, việc liên quan đến vạn kiếp Hóa Thần vô cùng quan trọng, đâu còn tâm tư để ý tới một nhân vật nhỏ như vậy?

Rầm rầm rầm...

Theo thời gian trôi qua, khí tức của Chung Quỷ Việt Cức và Ninh Vô Dạ ngày càng suy yếu, thấy tình hình này đôi bên ra tay càng thêm kịch liệt, khí tức cuồng bạo tản ra, bão cát cuồn cuộn che khuất bầu trời.

Phù văn phòng hộ trên hành cung bạch cốt không ngừng sáng lên, ngăn cản xung kích đang đập vào mặt.

Trong cung điện, Bùi Lăng nhìn Tông Chủ phu nhân vẻ mặt lạnh băng trước mặt, nhanh chóng bình tĩnh lại, cung kính hành lễ nói: "Đệ tử Bùi Lăng bái kiến phu nhân"
Bạn cần đăng nhập để bình luận