Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1691: Tranh mệnh (1)

Ánh lửa âm u chiếu sáng từ đường, thanh tỏa cột son, trang sức màu phấn tảo, trong hoa mỹ trang nghiêm, yên tĩnh nghiêm nghị.

Bình thường toà từ đường này đều đóng chặt cửa ra vào.

Hai đêm trước Bùi Lăng cũng đã tới nơi này, chỉ là cửa không mở ra, hắn không thể tiến vào bên trong, hiện tại lại muốn nhân cơ hội này làm quen nơi đây một chút, thuận tiện cho lần hiến tế tiếp theo.

Hắn đưa mắt nhìn quanh, chợt đi về phía tượng thần của "Chú".

Nhưng vừa tới gần rèm châu đã bị một bình chướng vô hình ngăn trở, đứng nói đi vào phía sau rèm châu, ngay cả đưa tay vén lên rèm châu, cẩn thận quan sát điện thở phía sau rèm cũng làm không được.

Bùi Lăng khẽ gật đầu, nơi này có lực lượng của "Chú", không vào được cũng không sao.

Hắn xoay người, bắt đầu kiểm tra chỗ khác trong từ đường.

Từ đường rộng lớn lại không có quá nhiều đồ vật, liếc qua thấy ngay.

Bùi Lăng đi đến vách tường bên trái đầu tiên, đây là nguyên một mặt tường đều vẽ cảnh tượng như cung điện Tiên gia trên trời.

Trong trời quang mây tạnh, hoa thơm cỏ lạ khắp nơi, điện ngọc quỳnh lâu san sát, tiên nga váy dài nhanh nhẹn, chải Song Hoàn Kế đi lại bên trong, hoặc tay cầm lẵng hoa, hoặc cầm sáo ngọc thổi, hoặc bày mâm vàng hiến quả, hoặc ôm ấp tì bà nhảy múa...

Tư thái ngàn vạn, mặt mày ẩn tình, đều có dung mạo tuyệt đẹp, có thể gọi là nhân gian tuyệt sắc.

Lúc Bùi Lăng nhìn chằm chằm tranh vẽ trên tường, trước mắt hơi rung động, lập tức thấy tay mình cầm cần câu, ôm áo tơi, ngồi một mình ở ven hồ trong trời đông giá rét, tuyết lớn trắng ngần, đang run rẩy nhìn hồ nước đóng băng một nửa trước mặt.

Bỗng nhiên trong tay xiết chặt, bên cạnh truyền đến tiếng nhắc nhở mang theo sự vui mừng của gã sai vặt: "Thiếu gia, cá đã cắn câu! Nhanh!"

Hắn lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng thu dây...

"Hụ khụ khụ khụ khục..." Bùi Lăng đột nhiên ho khan dữ dội, giật mình tỉnh lại.

Đã thấy bóng tối xung quanh lay động, đèn lồng bên cạnh chiếu đến bàn thờ, không thấy tuyết và hồ, chỉ có tranh vẽ trên tường đập vào mắt, mờ mịt mà lạnh băng, có vẻ tiên ý cao xa không dính khói lửa nhân gian.

Hắn nhướn mày, lại là ký ức của Tiêu Tranh!

Hình như từ đường này không có lợi với hắn...

Không thể tiếp tục ở lại chỗ này!

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng không do dự chút nào, lập tức quay đầu đi về phía ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc, hắn nhanh chân đi đến trước cửa dùng sức đẩy cửa, nhưng tấm bình phong nhìn như mỏng manh lại không nhúc nhích tí nào.

Ngay sau đó, trước mắt Bùi Lăng như nổi lên từng vòng gợn sóng, ngay sau đó hắn thấy mình xoay người ngồi dậy từ trên giường, sau khi tiếp nhận áo bào từ nha hoàn đứng hầu ở bên đưa tới nhanh chóng mặc vào, vội vàng đi ra ngoài.

Vừa đi vừa hỏi: "Hôm nay thớt Thanh Thông Mã của ta như thế nào?"

Nha hoàn lúng túng nói cái gì đó, trong lúc bước nhanh không nghe rõ ràng, hắn nhanh chóng nói: "Dặn mã phu cẩn thận một chút, dùng nhiều trứng gà trộn lẫn hạt đậu, bồi dưỡng cho con súc vật này trước."

"Qua hai ngày nữa ra ngoài đi săn, chắc chắn phải để nó tiếp tục ra sức."

Còn chưa nói hết câu đã rời khỏi đình viện, dọc theo đường mòn hoa mộc thấp thoáng đi đến tiền viện.

Bùi Lăng lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại đã đứng ở chính giữa từ đường.

Hắn thay đổi sắc mặt sờ lên mặt nạ trên mặt.

Mặt nạ như thép ròng truyền đến cảm giác cực kỳ lạnh băng.

Nhưng ở trong từ đường này, hình như đã hơi áp chế không nổi mệnh cách của Tiêu Tranh!

Suy nghĩ của Bùi Lăng xoay chuyển, lập tức thi triển [U Quỷ độn pháp], hòa vào trong bóng tối chạy ra phía ngoài.

Nhưng vừa đến trước cổng chính, lại rơi vào một mảnh hoảng hốt, hắn thấy mình đứng trong một vùng ngoại ô như đất hoang, cau mày cầm roi ngựa trong tay, bên cành là một thớt tọa kỵ ngoan ngoãn đẹp đẽ, đang phát ra tiếng phì phì từ trong lỗ mũi, cúi đầu gặm nuốt cỏ xanh trên đất.

Cách đó không xa, một con hươu sao màu lông sáng rõ ngã lăn quay.

Trên cổ hắn ta cắm mấy mũi tên lông trắng, máu tươi chảy ra trên vết thương đã khô cạn.

Chỉ có điều quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, những máu tươi kia màu sắc tươi đẹp không bình thường, dường như có độc!

Bùi Lăng hoàn hồn ngước mắt nhìn xung quanh, lại một lần nữa về chính giữa từ đường. Sắc mặt của hắn lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị.

Từ đường này là chỗ che chở người Tiêu gia!

Lúc này, hắn dừng lại ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm!

"Không thể thử nữa... Khụ khụ khục..."

"Lại nhớ thêm mấy lần nữa, có khả năng ta sẽ giống Hồng Phấn tân nương...

"Hiện tại, nhất định phải lập tức rời đi!"

Nghĩ vậy, Bùi Lăng lập tức phát ra một trận ho khan tan nát cõi lòng.

Sau khi hơi thở bình ổn, hắn không chút do dự, lập tức mở ra giao diện hệ thống.

Hiện tại chỉ cần hắn tới gần cửa ra vào từ đường, sẽ vô thức trở lại chính giữa từ đường, nhưng hệ thống không bị ảnh hưởng bởi ký ức của Tiêu Tranh!

Hiện tại mệnh cách của mình bị trấn áp, tùy tiện tu luyện công pháp gì hệ thống sẽ ưu tiên giải trừ trấn áp mệnh cách thay hắn.

Cách giải trừ trấn áp mệnh cách là đưa tặng những mặt nạ quỷ vật kia.

Bây giờ tất cả quỷ vật ở bên ngoài từ đường, chỉ cần mở ra một khóa uỷ thác, hệ thống sẽ lập tức khống chế hắn rời khỏi từ đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận