Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1944: [Ôn Tâm Chú]

Sau khi xác nhận đối phương đi một thân một mình, hắn ta lập tức tự mình chạy tới!

"Hụ khụ khụ khụ khục..."

Lúc này, Tô Ly Kinh đột nhiên phát ra một tràng ho khan không thể khống chế, theo tiếng ho khan, khóe miệng hắn ta nhanh chóng tuôn ra một dòng máu màu tím đen.

Hắn ta nhướn mày, đây là nguyền rủa mà Bùi Lăng vừa thi triển với hắn ta.

Chỉ có điều, hình như nguyền rủa này có chút vấn đề, lấy tu vi của hắn ta cũng hơi áp chế không nổi!

Tô Ly Kinh lập tức lấy ra mười viên đan dược óng ánh mượt mà, khí tức thanh linh.

Mười viên đan được này đều là đan dược chuyên dụng dùng để khu trục nguyền rủa, lại là đan dược cực phẩm.

Tô Ly Kinh không do dự chút nào, trực tiếp lấy ra mười viên đan dược nuốt vào toàn bộ, sau đó vận chuyển công pháp, theo dược lực tan ra, khí tức không ngừng biến ảo.

Một hồi lâu sau, cuối cùng hắn ta ổn định trạng thái của mình.

"Nguyền rủa Phản Hư kỳ lại có thể uy hiếp được bản tọa..."

"Xem ra hắn không chỉ là vạn kiếp Hóa Thần, hơn phân nửa còn là đại đạo Phản Hư!"

"Thế nhưng, một chưởng vừa rồi của bản tọa, cho dù hắn không chết, cũng phải trọng thương hôn mê tầm vài ngày!"

"Vừa hay quỷ dị mới xuất hiện này có thể giúp bản tọa diệt trừ sạch sẽ tiểu tử này..."

Nghĩ tới đây, Tô Ly Kinh không tiếp tục ở lại chỗ này, thời gian hắn ta rời khỏi tông môn không thể quá dài, nếu không Tư Hồng Khuynh Yến còn có bên Lệ thị sẽ phát hiện điều không đúng...

Ngay sau đó, hắn ta đánh ra một ngọn lửa màu xám sẫm, ống tay áo vung lên một cái, chợt không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau khi hắn ta rời đi, ngọn lửa màu xám sẫm lập tức hóa thành biển lửa cuồn cuộn, lại không thiêu huỷ bất kỳ sự vật gì, chỉ xóa bỏ tất cả vết tích và khí tức mà Tô Ly Kinh để lại, sau đó tự dập tắt, biến mất không còn tăm tích.

Trọng Minh tông.

Chẩm Thạch Tô thị, tổ địa.

Trong một khu rừng rậm hiếm có dấu người, ánh sáng nhạt lấp lóe, không gian dập dờn, trong giây lát Tô Ly Kinh lặng yên không tiếng động hiện ra...

Sau khi hắn ta đi vào, lập tức đánh ra linh hỏa màu xám đậm, thiêu huỷ tất cả sự bố trí ở nơi đây như vừa rồi.

Sửa sang lại bào áo, Tô Ly Kinh đang muốn cất bước nhưng lại không nhịn được, phát ra một tràng tiếng ho khan tan nát cõi lòng: "Hụ khụ khụ khụ khục...

Tô Ly Kinh đưa tay xoa ngực, khó khăn lắm mới nhịn được tiếp tục ho khan, không nhịn được cau mày, nguyền rủa vừa rồi hơi không đúng!

Đang nghĩ ngợi, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn: "Ai? !"

Còn chưa nói hết câu, hai tên tử đệ Tô thị hoa phục ngọc quan, eo đeo cốt bội phi độn mà tới.

Tô Ly Kinh không kịp suy nghĩ nhiều, lại nuốt xuống mấy viên Giải Chú Đan cực phẩm, tạm thời ngăn chặn nguyền rủa.

Sau khi hai tên tử đệ Tô thị kia hạ xuống đất, thấy rõ là Tô Ly Kinh, đầu tiên khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức khom mình hành lễ: "Thúc tổ!"

Tô Ly Kinh nhẹ gật đầu, giọng điệu bình thản nói: "Bản tọa tùy tiện đi dạo một chút, các ngươi đừng làm phiền."

Nói xong cũng không đợi hai người kia đáp lời, hắn ta đã quay người cất bước, đi đến động phủ hiện tại của mình.

Lúc này hắn ta chỉ tạm thời áp chế nguyễn rủa, muốn hoàn toàn diệt trừ nó tận gốc còn cần thời gian!

Tô Ly Kinh vừa đi ra mấy bước đã nghe sau lưng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt: "Hụ khụ khụ khụ khục..."

"Hụ khụ khụ khu..."

Hắn ta lập tức dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Đã thấy hai tên tử đệ Tô thị vừa hành lễ với hắn ta hoàn toàn không có dáng vẻ tinh thần vô cùng khoan khoái trước đó, bọn họ song song quỳ xuống đất, liều mạng ho khan, khóe miệng không ngừng chảy ra vết máu, chẳng mấy chốc trong thất khiếu đều có máu đen màu tím đen không ngừng tuôn ra, cả người gầy gò mảnh đẻ, sắc mặt vàng như nến, nghiễm nhiên đã mắc bệnh nan y, bệnh nặng sắp chết.

Trong nháy mắt này, hai tên tu sĩ đang lúc thanh xuân đã thoi thóp, dường như sẽ chết đi bất cứ lúc nào.

Nguyền rủa này... Có thể lan truyền!

Tô Ly Kinh mặt không đổi sắc, sau đó không do dự chút nào, giữa ngón tay lập tức bắn ra hai đoàn ngọn lửa màu xám đen.

Trong nháy mắt, hai tên tử đệ Tô thị sắp chết đã bị đốt hôi phi yên diệt, không để lại bất cứ dấu vết gì, dường như chưa từng xuất hiện ở thế gian này.

Vừa giải quyết tai hoạ ngầm này, Tô Ly Kinh chợt phát hiện lại có tử đệ Tô thị tới gần bên này.

Hắn ta không do dự chút nào, thân ảnh khẽ động, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Lam Kha thành.

Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lui lại, trong tầm mắt là một mảnh kỳ quái.

"Leng keng! Kiểm tra ra công kích ngoại giới, lần tu luyện này kết thúc ở đây. Cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao..."

Trong chớp mắt tiếng nhắc nhở vang lên bên tai, Bùi Lăng ngã mạnh xuống đất.

"Ầm!"

Lấy hắn làm trung tâm, toàn bộ phố dài nứt nẻ ra như mạng nhện.

Trong chốc lát khí tức của Bùi Lăng không thuận, sau khi ho khan vài tiếng, không nhịn được há mồm phun ra một ngụm máu đen lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận