Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1502: "Minh Huyết" tổ sư (1)

Từng học đồ chế phù sư cầm lưỡi dao trong tay, eo quấn váy da, đứng sau bàn dài thô kệch, cẩn thận bóc da của từng sinh linh.

Trên mặt đất dưới chân, máu tươi đã hội tụ thành vũng máu.

Trong quây hàng bên cạnh, chưởng quỹ đang gọi ra một đoàn oan hồn, thuộc như lòng bàn tay với với khách nhân: "Oan hồn thiếu nữ, vì tuổi tác còn trẻ, lại là nữ tử thuần âm, oán khí đủ nhất. Oan hồn nam tử trung niên tất nhiên sẽ kém hơn một bậc..."

Ngay lúc này, màn trời bỗng nhiên tối xuống.

Ma tu trong thành tưởng là sắp mưa, đây là việc hiếm thấy ở địa giới Luân Hồi tháp.

Thế là, đám người phía ngoài rối rít ngẩng đầu, người trong căn phòng cũng đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.

Ngay sau đó, bọn họ thấy một đám dị tộc hình thù kỳ quái, sát khí đầy người, không thèm quan tâm đại trận hộ thành nơi đây, đột nhiên giáng lâm vào trong thành!

Không hề do dự chút nào, không có chút giao lưu nào, dị tộc lập tức triển khai giết chóc!

Tu sĩ cấp thấp đối mặt với bọn họ không hề có sức đánh trả, chỉ vừa đối mặt đã ngã xuống trong vũng máu.

Lập tức, máu bắn tung tóe, tiếng kêu thảm tiếng cầu xin tha thứ liên tiếp vang lên.

Nhưng thời gian mới qua một lát, phần lớn tu sĩ đã bị tàn sát không còn!

Còn sót lại mấy tên tu sĩ Nguyên Anh, cũng chỉ chống cự được thêm một lát, đã thân tử đạo tiêu giữa tiếng kêu gào thê thảm.

Chẳng mấy chốc, cả tòa thành trì không còn bất kỳ tiếng động gì.

Trên người tất cả tử thi bắt đầu không ngừng toát ra từng tia từng sợi hắc khí, theo hắc khí càng lúc càng nồng nặc, dần biến thành [Minh Thiên Chi Vụ] mới.

Không lâu sau, tòa thành lớn này đã bị [Minh Thiên Chi Vụ] bao phủ...

Tình cảnh tương tự xảy ra ở khắp nơi...

Thiên Sinh giáo.

Giữa trưa.

Sa Tuyết thành.

Phía trên thành trì đột ngột xuất hiện một đoàn màu mực, chợt nhanh chóng mở rộng, trút xuống.

Chẳng mấy chốc, cả tòa Sa Tuyết thành bị Minh Thiên Chi Vụ bao phủ, trong thành liên tục vang lên tiếng hô quát giận mắng, tiếng kêu cứu cầu xin tha thứ kéo dài một lát, đã trở về yên tĩnh.

Nhìn từ ngoại giới, Sa Tuyết thành như bị một đoàn màn đêm bao phủ, lấy tường thành làm giới hạn, bên trong thành là bóng tối sền sệt, ngoài thành vẫn như thường, nắng gắt giữa trưa chiếu xuống khiến người ta hơi choáng váng.

Luân Hồi tháp.

Lúc sáng sớm, thương đội đường xa mà đến xua đuổi lạc đà, xuất phát đến một tòa thành trì màu trắng đứng sừng sững ở giữa cồn cát.

Từng tiếng chuông lạc đà vang lên, đội ngũ để lại dấu chân chỉnh tề trên cát vàng.

Trong giây lát, bọn họ đến dưới tường thành, đã thấy thành trì ngày xưa đề phòng nghiêm ngặt, lúc này cửa thành mở rộng, binh lính ở cổng ngã liểng xiểng dựa vào góc tường, trong tay ôm lấy binh khí, cúi đầu nhắm mắt như đang ngủ say.

Thương đội này hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều, xua lạc đà đi thẳng vào thành.

Sau khi vào thành, phát hiện lúc này cả tòa thành trì đều yên tính.

Không có tiếng rao hàng gào to, không có người đi đường lui tới, không có hài đồng chơi đùa... Thậm chí gà chó gia súc đều không có động tĩnh gì.

Thương đội càng chạy càng chậm, càng chạy càng cảm thấy sợ hãi, cuối cùng bọn họ đứng trước của một nhà lữ điếm ngày xưa thường đến đây nghỉ ngơi, hai mặt nhìn nhau.

"Chưởng quỹ, nơi này... Thế nào?" Một người làm công tuổi trẻ không chịu được áp lực vô hình, nuốt một ngụm nước bọt, khẽ hỏi thủ lĩnh thương đội.

Trong lòng thủ lĩnh thương đội cũng không chắc chắn, lúc này trên người lạc đà chở tích lũy cả đời hắn ta, căn bản không thể sơ suất.

Vì vậy, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn ta nói: "Ta rất quen thuộc với đông gia nhà lữ điếm này, vào xem trước."

Để lại phần lớn người trông coi lạc đà và hàng hóa, thủ lĩnh dẫn theo mấy người làm công thân thể khoẻ mạnh nhanh chân đi vào lữ điểm. Chỉ thấy trong đại sảnh yên tĩnh, trong góc có hai con ma men người đầy hơi rượu đang nằm sấp.

Tiếp tục đi vào trong, chẳng mấy chốc xuyên qua đình viện, thấy một loạt căn phòng.

Thủ lĩnh quen thuộc đi đến một căn phòng ở bên trong, nơi này là chỗ ở của đông gia nhà lữ điểm này.

Hắn ta tiến lên gõ cửa, không người trả lời.

Thế là thủ lĩnh bắt đầu gõ mạnh hơn: "Lão ca, ta là lão Trương, mổ cửa đi!"

Nửa ngày sau, hắn ta và người làm công cùng phá tan cửa, đã thấy một nhà lớn nhỏ đông gia chia ra ngủ trong hai gian phòng bị rèm ngăn cách ở giữa, đều hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt yên tĩnh, trong miệng có tiếng nỉ non mơ hồ như đang nói mớ trong mơ.

Mấy ngày sau, chín tông môn lớn đều nhận được tin tức: "Tổng cộng mười lăm nơi, ban ngày xuất hiện dị tượng màn đêm bao phủ thành; chín tòa thành trì đều cả thành nhập mộng, về phần thủ phạm thật sự sau màn, không để lại chút dấu vết nào."

"Cho tới nay dị tượng màn đêm bao phủ thành chưa từng biến mất, hơn nữa còn có xu thế lan tràn ra xung quanh"

"Loại bóng tối này có thể ngăn cách thần thức, không thể dò xét tình hình bên trong."

"Người tiến vào bên trong thám thính sẽ nhanh chóng mất liên lạc, vì vậy khó mà phán đoán bên trong đã xảy ra chuyện gì."

"Cho tới bây giờ, tất cả đại trận phòng hộ đều không có tác dụng"
Bạn cần đăng nhập để bình luận