Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1705: Từ sinh ngộ tử (2)

Dường như đã trải qua tháng năm dài đằng đẳng, Bùi Lăng chợt thấy một bóng người, hắn ta mặc một bộ áo vải, tóc dài rối tung, chân đạp giày đen, đưa lưng về phía hắn, tay áo bổng bềnh nhanh chân đi ở phía trước.

Trong vô thức, Bùi Lăng ngơ ngác đi theo sau lưng đối phương, từng bước đi theo bước chân của đối phương.

Trong hư vô không phân rõ trên dưới trái phải, không phân biệt được thời gian, dấu chân hai người uốn lượn một đường, không biết đến từ nơi nào, cũng không biết đi về nơi đâu.

Bùi Lăng theo sát sau lưng bóng người áo vải, đi rất rất lâu, dường như đã ngàn vạn năm trôi qua, hắn không biết tại sao mình lại làm như thế, cũng không biết còn phải tiếp tục đi bao lâu, chỉ di chuyển bước chân theo bản năng.

Bỗng nhiên, trước mặt hai người xuất hiện một cánh cửa khổng lồ!

Cánh cửa kia được xây dựng ở giữa hai ngọn núi độc lâu do ngàn vạn độc lâu đắp lên, trên đỉnh núi có khô lâu che trời đang nửa ngồi, bọn chúng như hai ngọn núi đứng thẳng ngang trời, cao lớn đến không thể tưởng tượng nổi.

Mấy chục đầu vai xương sọ khiêng một tòa đền thờ minh lâu ba gian năm trụ. Bên trên điêu khắc bách quỷ dạ hành, quỷ vật hình thù kỳ quái tràn ngập bên trong, vô số đôi mắt sáng tắt lấp lóe, âm khí hùng hậu như thực chất.

Đền thở ở ngay phía trên sống lưng, còn có một độc lâu to lớn như ngọn núi, trong hốc mắt trống rỗng ngưng tụ bóng tối vô cùng thâm trầm, lạnh lẽo khó lường, yên tĩnh nhìn về phương xa.

Bóng người áo vải không ngừng bước chân, đi thẳng đến trước cửa mới dừng lại.

Bùi Lăng tiếp tục đi lên phía trước, khoảng cách giữa đôi bên càng ngày càng gần... Cuối cùng, hắn vừa sải bước ra, trực tiếp đụng phải bóng người áo vải kia.

Nhưng lúc chạm tới bóng người áo vải lại không có bất kỳ xúc cảm gì, dường như chỉ là một huyễn ảnh.

Lúc Bùi Lăng đứng đúng vị trí của đối phương, bóng dáng đôi bên dần dung hợp...

Bùi Lăng lập tức tỉnh táo, từ trong tối tăm, dường như hắn biết sau đó mình phải đi đường nào.

Không do dự chút nào, Bùi Lăng tiếp tục đi đến phía trước, hắn trực tiếp xuyên qua cánh cửa ra vào vô cùng nguy nga này.

Ngay chớp mắt hắn đi qua cửa ra vào, cả cánh cửa lớn hóa thành một đạo hơi khói đen nhánh, đột nhiên nhào vào trong cơ thể hắn.

Bước chân không ngừng, Bùi Lăng tiếp tục đi về phía trước.

Trong hư vô phía trước dần hiện ra một tòa nhà bằng đất.

Tưởng đất trộn lẫn với vụn cỏ, cỏ màu vàng óng ở trên đỉnh, rêu xanh ngầm sinh, dưa mầm buông xuống. Giấy cắt hoa đã phai màu, chữ "Phúc" lớn khoảng cái đấu ở trên cửa gỗ đơn sơ lại còn TÕ ràng.

Đây là nhà bằng đất của "Chúng".

Bùi Lăng không dừng lại, gọn gàng dứt khoát đi tới bên trong toà nhà bằng đất này.

Ngay sau đó, nhà bằng đất hơi chao đảo một cái, cũng hóa thành một đạo hơi khói đen nhánh, chui vào trong cơ thể hắn.

Bốn phương tâm hướng lại khôi phục hư vô không có gì cả, Bùi Lăng tiếp tục đi lên phía trước.

Không lâu sau đó, một tòa lầu các làm bằng gỗ tạo hình trang nhã xuất hiện.

Cở trà phấp phới, hơi cũ không mới, rủ xuống trên lan can.

Bùi Lăng tiến lên, đi vào trà lâu.

Trong trà lâu, Mạc Lễ Lan vốn đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở hai mắt ra, nhìn về phía hắn...

Từ đường Tiêu gia.

Ánh nến trong đèn lồng như vật sống bực bội lo lắng, mãnh liệt xé rách, xung quanh có hình bóng lay động, làm lòng người sinh ra cảm giác chẳng lành.

Tiêu Thọ ngã trên mặt đất, thoi thóp.

Lần này vết thương khi hiến tế của hắn ta không phục hồi như cũ, máu tươi trong vết thương ào ạt chảy xuôi, càng ngày càng nhiều, đã thẩm thấu vào viên gạch dưới người hắn ta.

Khí tức của hắn ta suy yếu mạnh, đã sắp không chống đỡ nổi.

Sau khi "Úc" và Hồng Phấn tân nương giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng đã đeo mặt nạ lên.

Hai người thở dốc từng ngụm, trong giây lát khí tức của Hồng Phấn tân nương hơi có vẻ dồn dập nói: "Đêm xuống có lợi với chúng ta, nhưng trước mắt nắm giữ quá ít manh mối, vẫn chưa được!"

"Úc" khẽ gật đầu, không có mặt nạ cách trở, trong chớp mắt bọn họ nhìn thấy tế đàn, mệnh cách sẽ bị người Tiêu gia chiếm thượng phong, như thế hiến tế không có vấn đề, nhưng bọn họ lại không thể tiếp tục làm việc theo kế hoạch!

Lấy lại bình tĩnh: "Úc" trầm giọng nói: "Phải luyện hóa phần mệnh cách không thuộc về chúng ta"

Hồng Phấn tân nương nhíu chặt mày ngài gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, sau đó rèm châu đột nhiên bộc phát ra một tràng tiếng vang kinh thiên động địa!

"Oanh! !!"

Sóng khí kinh khủng gào thét xông ra như lũ quét cuốn tới, chỉ trong nháy mắt cả tòa Tiêu phủ đã bị nổ đến thịt nát xương tan.

Bụi mù tràn ngập như sương mù dày đặc, một lúc lâu sau mới dân rõ ràng.

Chỉ thấy Tiêu phủ vốn khổng lồ xa hoa, chỉ còn một đống đổ nát.

Mặt đất mấp mô, nứt nẻ ra vô số vết rách, dòng nước đục ngầu chảy xuôi khắp nơi, cỏ cây tan nát và gạch bể ngói vỡ đông một miếng, tây một đoạn, rơi đầy đất.

Từ đường.

Cổ tùng trong đình, nhà đẹp mái hiên nặng dừng trên đỉnh núi đã không còn sót lại chút gì, trên nền đất còn sót lại, chỉ còn lại một bức tượng ngã trên mặt đất.

Áo bào vốn đắp lên phía trên đã sớm tan thành mây khói trong vụ nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận