Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 966: Quá khứ ngàn năm (1)

Cùng lúc đó, thân thể vốn ngưng đọng như thực chất của nó hơi chao đảo một cái, trở nên nhạt hơn nhiều.

Cách đó không xa, một lùm hoa tường vi như có cảm giác, chủ động đưa qua lau khuôn mặt cho nó.

Tường vi trên đảo này khác với nơi khác, cành lá đen nhánh, đóa hoa rực rỡ như máu, xinh đẹp mà quỷ dị.

Nhưng cánh hoa chạm đến hai gò má hài đồng, lại cho nó cảm nhận ôn nhu mà tinh tế tỉ mỉ.

"Đồ ngốc." Cây dâu lớn nhàn nhạt nói, "Nước mắt quỷ vật ẩn chứa lực lượng bản nguyên của ngươi, khi ngươi còn sống chưa trưởng thành, bây giờ lại mới chết, hồn thể vốn yếu đuối. Nếu không phải nơi đây đặc thù, căn bản không thể có hồn phách ngưng thực như thế, bây giờ đau lòng khóc lóc vì người vứt bỏ ngươi, đây là chủ động muốn hồn phi phách tán."

"Thôi, đây cũng là lựa chọn của ngươi."

Nói xong, đôi mắt trên cành cây khép kín, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Lực lượng... Bản nguyên?

Hài đồng nửa tỉnh nửa mê không biết rõ ý của cây dâu lớn, nhưng lúc này người và việc quen thuộc đều không ở bên cạnh, hòn đảo quỷ dị khiến nó bỡ ngỡ, mặc dù cây dâu lớn trước mắt tự nhận là yêu tinh, ít nhất còn chủ động giao lưu với nó, cho nó đồ ăn, nó cực kỳ lo lắng bị đối phương ghét bỏ, lập tức không dám khóc.

Lại chờ giây lát, cây dâu lớn vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, hài đồng cầm quả dâu trố mắt nhìn chốc lát, cúi đầu xuống bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.

Hai quả dâu này thơm ngọt như trong tưởng tượng, không, phải là càng ngon miệng hơn dự đoán.

Hài đồng gần như ăn hết chúng nó như sói đói hổ vồ, cùng lúc đó toàn bộ thân thể nó đều cảm nhận được một dòng nước ấm tràn vào, hình thể vốn hư ảo lại ngưng thực hơn mấy phần.

Thậm chí trong đầu cũng trở nên tỉnh táo, hình như thông minh hơn rất nhiều.

"Cây... Thụ tinh bá bá?" Hài đồng ăn xong quả dâu, ngẩng đầu nhìn về phía cây dâu lớn, thử mở miệng thăm dò.

Cây dâu lớn thờ ơ.

Khẽ hỏi thăm vài câu cũng không nhận được đáp lại, hài đồng do dự một lát, sợ mình làm phiền sẽ chọc giận cây dâu lớn, không lên tiếng nữa.

Nó di chuyển đến gốc rễ của cây dâu lớn từng chút một, thấy cây dâu lớn không ngăn cản liền rụt rè ngồi xuống dựa vào thân cây của cây dâu lớn, ngơ ngác nhớ lại lời nói vừa rồi của cây dâu lớn.

Phú quý? Tế phẩm? Mệnh cách?

Hài đồng đột nhiên nghĩ đến, từ khi mình bắt đầu biết chuyện đã được trong nhà cưng chiều.

Vì thế, thậm chí khiến các huynh tỷ ghen ghét.

Nhưng sau khi phụ mẫu tự trò chuyện với huynh tỷ, bọn họ đột nhiên không còn bài xích nó nữa, ngược lại còn đặc biệt thân thiết cưng chiều nó.

"Ngươi là người có mệnh cách quý giá nhất trong nhà chúng ta, tương lai của chúng ta phải dựa vào ngươi!" Thỉnh thoảng ca ca nhỏ tuổi nhất đã nói như vậy.

Khi đó, hài đồng chỉ vô thức cảm thấy kiêu ngạo tự hào.

Nó cũng quyết định, sau khi lớn lên có thành tựu nhất định phải báo đáp người nhà thật tốt.

Nhưng vài ngày trước đó...

Cả nhà đột nhiên dẫn theo nó trèo non lội suối đến bờ biển, thuê một chiếc thuyền tiến vào biển sâu.

Không biết vì sao sau khi ra biển, hài đồng đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, nó khóc nháo muốn trở về nhưng người nhà luôn nói gì nghe nấy với nó, lại không có một ai để ý đến.

"Sắp rồi!" Lúc gào khóc dữ lắm, mẫu thân mới an ủi, "Ngươi chịu đựng một chút, chẳng mấy chốc sẽ không sao nữa."

Sau đó, cuối cùng đã có một ngày con thuyền dừng lại, sau khi trải qua một loạt nghi thức phức tạp, nó bị cha mẹ đẩy lên một cái bè trúc làm ẩu, đưa mắt nhìn thuyền trở về địa điểm xuất phát, càng chạy càng xa... Cuối cùng biến mất trên mặt biển đen như mực.

Lúc mới đầu, hài đồng tưởng mình khóc rống bị trách phạt.

Nó chịu đựng sự chấn động và sợ hãi trong đáy lòng, ép buộc mình ngừng rơi nước mắt. Nó tưởng chỉ cần mình ngoan ngoãn, người trong nhà sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt nó, đưa nó về ngôi nhà quen thuộc, khôi phục cuộc sống không buồn không lo lúc trước.

Nhưng chịu đựng rồi lại chịu đựng...

Bè trúc nhẹ nhàng trôi nổi rất lâu, xung quanh đều là nước biển mênh mông.

Phụ thân của nó, mẫu thân của nó, huynh trưởng của nó, các a tỷ của nó... Không còn xuất hiện.

Hài đồng vẫn ôm hy vọng yếu ớt, hy vọng tất cả là một cơn ác mộng, hy vọng đây chỉ là một trò đùa, hy vọng...

Lúc này, thấy dưới chân mình trống rỗng, cảm nhận được mình đã không có hô hấp và nhịp tim, cuối cùng nó đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì.

"Phụ thân... Mẫu thân... Tổ phụ... Tổ mẫu... Đại huynh... A tỷ..." Hài đồng hé miệng, nhắc tới mỗi một từ.

Mỗi khi nhắc tới một xưng hô ngày xưa tràn ngập ấm áp không muốn xa rời, hận ý quanh người nó lại tăng thêm một tầng.

Chẳng mấy chốc trong con ngươi vốn trong trẻo của hài đồng tràn ngập sương mù màu đen.

Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của nó cũng bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.

"Phụ thân... Mẫu thân... Tổ phụ... Tổ mẫu... Đại huynh... A tỷ..." Hài đồng gọi từng lần một, dường như muốn khắc sâu những người này vào tận xương.

Gió nổi lên.

Gió biển thổi tới từ đằng xa lướt qua tường vi trên đảo, đóa hoa rực rỡ bị tách ra, lộ ra cây gai sắc bén trên cành lá đen nhánh.

Lúc bọn chúng chập chờn đâm thật sâu vào cánh tay hài đồng, cũng gieo hạt giống căm hận và trả thù vào trong lòng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận