Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1584: Trong sương mù

Theo hai người đi vào sâu trong sương trắng, xung quanh càng ngày càng yên tĩnh, sương mù cũng càng lúc càng dày đặc, thậm chí lúc cúi đầu đã không thể thấy rõ ràng tình hình cụ thể của mặt đất.

Phó Huyền Tự đột nhiên lại nói: "Hình như quỷ vật U Tố mộ có thể ngụy trang khí tức, hình dạng và mệnh cách của chúng ta."

"Vừa rồi cái đèn lồng da người kia cũng dựa vào điều này để lừa sư đệ sư muội của ta."

"Cho nên, bây giờ chúng ta nhất định phải có một cái ám hiệu, có thể xác nhận thân phận của nhau."

Bùi Lăng hỏi: "Ám hiệu gì?"

Phó Huyền Tự nói: "Động phủ của ta ở Cửu Nghi sơn gọi là Hàm Tiêu điện. Dùng 'Hàm tiêu làm ám hiệu."

"Được" Bùi Lăng gật đầu: "Bây giờ chỗ ở của ta ở Thánh tông tên là Thúy Lỗi sơn, lấy 'Thúy lỗi' làm ám hiệu"

Sương mù sền sệt như biển mây cũng tùy ý tràn ngập, che đậy tầm mắt.

Ngẫu nhiên có đồ vật hình thù kỳ quái chạm tới mặt, đến gần nhìn lại, lại là thân cành khô héo, từng cục khoa trương, nhìn lại như yêu như quỷ, tản ra âm khí nồng nặc.

Tí tách, tí tách, tí tách...

Không biết là sương muối ngưng kết thành hơi nước hay âm khí hội tụ giọt nước, không ngừng nhỏ xuống.

Bùi Lăng và Phó Huyền Tự không nói một lời trong lúc đi lại, người trước cầm la bàn trong tay, không ngừng phân biệt phương vị, người sau không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết, quanh người có rất nhiều phù lục bồng bềnh.

Hai người đều thu liễm sinh cơ tới cực điểm, chưa đi được bao xa, khóe mắt đuôi lông mày đều phủ lên một tầng sương trắng, sắc mặt xanh biếc trông không hề giống người sống.

Lúc này, phù lục bồng bềnh phía trước hai người đột nhiên không lửa tự thiêu, cháy hừng hực.

Bùi Lăng và Phó Huyền Tự lập tức đừng bước, sau đó không chút do dự, lập tức lui về hướng ngược nhau.

Không lâu sau, một âm ảnh khổng lồ đi lại nhẹ nhàng đi ngang qua vị trí vừa rồi của hai người.

Bởi vì sương trắng ngăn cách, đã che giấu bóng dáng cụ thể khiến hai người không thể thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng lay động cao tới hơn mười trượng, lúc cất bước lại khiến sương trắng tản ra như mây trắng, bành trướng mãnh liệt một lúc lâu.

Trong mắt Bùi Lăng hơi lóe lên hào quang màu tím âm u, trong tầm mắt của hắn, con quỷ vật này tản ra hận ý hùng hậu mênh mông như thực chất, càng hung lệ hơn đèn lồng da người vừa rồi.

Hai người nín thở tập trung, trong giây lát quỷ vật dân đi xa, không hề phát hiện được tung tích của bọn họ.

Thấy thế, bọn họ thầm thở phào, ngay sau đó tiếp tục đi tới.

Lúc Phó Huyền Tự tiến lên, quanh người phun trào ánh sáng trong trẻo, trong tay bấm niệm pháp quyết, chẳng mấy chốc bổ sung một tấm phù lục ánh sáng trong trẻo mịt mờ, tiếp tục lơ lửng phía trước.

"Răng rắc."

Cứ đi về phía trước, dưới chân đột nhiên truyền đến một tiếng vang giòn, hai người cúi đầu xem xét lại là một nửa xương đùi Nhân tộc tàn tạ, vốn màu trắng đục đã bị năm tháng ăn mòn thành ô trọc, tính chất cũng yếu kém như bánh.

Bộ phận bên trong bị giẫm trúng đã nát như bột mịn.

Hai người khom lưng kiểm tra một lượt, không phát hiện điều gì khác thường, lại đi về phía trước.

Sau đó, trên mặt đất xuất hiện càng nhiều di cốt.

Cẵng tay, xương cánh tay, xương sườn, đốt ngón tay, độc lâu...

Mới đầu là bộ phận rơi đầy đất, sau đó bắt đầu đứt quãng xuất hiện nửa bộ xương khô khá hoàn chỉnh.

Không lâu sau, bộ hài cốt thứ nhất hoàn hảo không chút tổn hại màu đen xuất hiện trước mặt hai người, hốc mắt đen ngòm nằm giữa đường đi của bọn họ, không ngừng tản ra âm khí đậm đặc.

Lúc này, toàn bộ phù lục lơ lửng ở phía trước, phía sau, bên trái bắt đầu thiêu đốt.

Hai người nhướn mày, sau đó lùi đến phía bên phải còn an toàn.

Chẳng mấy chốc, ba đầu quỷ vật hình dáng loài người hiện ra, đi tới từ phía trước, trông như thiếu nữ nhấc đèn, bóng dáng tinh tế mềm mại đáng yêu, mặc dù chỉ là một hình dáng, không thấy rõ hình dáng tướng mạo cụ thể, lại cho người ta một cảm giác uyển chuyển đáng yêu; đi từ phía sau tới là võ phu nhấc đao, dù cách sương trắng cũng có thể cảm nhận được quanh người hắn ta tản ra sát khí và sát cơ; đi từ bên trái tới là một thư sinh áo bào bồng bềnh, trong tay hắn ta như còn cầm thứ gì đó, chậm rãi bước đi.

Tốc độ ba quỷ vật đều không chậm, trong giây lát đã đi qua.

Bùi Lăng và Phó Huyền Tự kiên nhẫn chờ giây lát, chờ đến khi ba quỷ vật này đi xa, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ tung tích gì, cũng không nghe được bất kỳ tiếng động gì, lúc này mới tiếp tục đi tới.

Bọn họ đi theo thấy được bộ thứ hai, bộ thứ ba, bộ thứ tư... Hài cốt Nhân tộc hoàn hảo.

Những hài cốt này hình dạng khác nhau, có đứng có ngồi, có nằm có bò, điều duy nhất giống nhau là hốc mắt của bọn chúng đều vừa lúc nhìn về phía hai người.

Âm khí nồng đậm, rét lạnh thấu xương, trên mặt đất, trên di cốt đều bò đầy băng sương.

Trong tĩnh mịch, từng đôi hốc mắt trống rỗng yên tĩnh nhìn chăm chú Bùi Lăng và Phó Huyền Tự.

Trong lúc hai người cẩn thận đi lại, tiếp theo cứ cách một đoạn đường bọn họ lại gặp phải một vài quỷ vật, nhưng vì Phó Huyền Tự đã sớm bố trí phù trận, mỗi lần đều có thể dự đoán từ sớm, trợ giúp bọn họ thành công tránh đi tất cả quỷ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận