Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1693: Đột nhiên tỉnh táo

"Nếu Tranh Nhi vẫn bị quỷ quái mê hoặc, không đi hiến tế, vậy...

Cũng chỉ có thể coi Tranh Nhi như tế phẩm để hiến tết"

"Dù như thế nào, Tiêu gia ta mưu đồ nhiều năm, đại nghiệp sắp hoàn thành, hiện tại tuyệt đối không cho phép thất bại!"

Đang nói, cánh cửa dưới người chấn động mạnh một trận: "Phanh phanh phanh phanh phanh..."

Ba người lập tức không dám phân tâm, dồn hết sức lực chống đỡ cửa lớn.

"hì hì ha ha... hì hì hì hì ha ha... Ha ha... Hì hì..."

Theo tiếng cười sắc nhọn, trong khe hở tấm bình phong đột nhiên tràn vào một dòng nước đen nhánh.

cẩn thận nhìn lại đây không phải dòng nước, mà là sợi tóc mảnh khảnh như rong biển, lại như rắn hủy nhanh chóng chui vào.

Chẳng mấy chốc, quấn lên cơ thể ba người.

Tiêu Mông và Tiêu Hương Nga đang toàn lực ngăn cản cửa lớn, phát hiện sự khác thường đang muốn giãy giụa, đột nhiên động tác cứng đờ, vẻ mặt rơi vào mê man.

Ngay sau đó...

Oanh! !!

Cánh cửa tám mảnh ầm vang mở rộng, cái tủ năm cánh ngăn ở phía sau cửa cũng như đồ chơi bị đâm đến bay ngược ra, đồ linh tinh bên trong rơi xuống đầy đất.

Tiêu Thọ vịn tủ chưa thể may mắn thoát khỏi, người đến giữa không trung đã phun ra một ngụm máu, ngay sau đó "đông" một tiếng nặng nề, ngã mạnh xuống thảm len.

Trong cánh cửa mở rộng, đã thấy rất nhiều nha hoàn vây quanh chủ mẫu trôi nổi trên không trung, vô số chân cụt tay đứt, lưỡi mắt ngón tay chìm nổi trong huyết hà cuồn cuộn chảy xuôi, quanh quẩn trên người nàng.

Từng đôi mắt lạnh lẽo đỏ hồng, huyết lệ ào ạt tụ hợp vào huyết hà dưới chân, đang dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chăm chú ba tên huyết mạch Tiêu gia.

Giữa không trung, âm khí ngưng kết thành thực chất, bông tuyết màu xám đen bay xuống từng đoàn lớn, bay lả tả quỷ quyệt đáng sợ.

Tiêu Thọ nửa chống thân thể từ dưới đất, chưa mở miệng đã há mồm phun ra một ngụm máu lớn, khóe miệng hắn ta loang lổ vết máu, khàn giọng hô: "Ngăn cản bọn họ!"

Tiêu Mông và Tiêu Hương Nga một trái một phải đứng ở sau cửa, lúc này lại không có bất kỳ động tác gì.

Trên khuôn mặt người không thay đổi đột nhiên thêm ra một vòng buồn râu như thực chất, không vung đi được; lúc đôi mắt người sau chớp động, lại vẽ qua một tia sát ý lệ khí nghiêm nghị.

Thủy triều như mực trào lên, vô số sợi tóc gào thét lên quần về phía Tiêu Mông và Tiêu Hương Nga.

Đám nha hoàn nhìn chằm chằm hai người, khóe miệng cong lên quỷ dị: "Hi hi... Hì hì ha ha... Hì hì... Ha ha...

Trong tiếng cười the thé, bọn họ tay áo hẹp nhẹ nhàng, tay trắng nõn mềm mại, móng tay tăng vọt như quỷ trảo, vạch tới trước mặt ba người kia!

Nhưng chẳng mấy chốc...

"Xoẹt xẹt!"

Tất cả sợi tóc đột nhiên bị một luồng lực lượng cực lớn vạch một cái cắt đứt, cắt tóc lộn xộn tản mạn đầy trời, sóng khí sắc bén khuấy động cả phòng, nơi đi qua ba búi tóc đen chôn vùi từng khúc, không còn sót lại chút gì!

Tất cả nha hoàn nhào lên như con rối, trong nháy mắt bị lực lượng vô hình treo ngược lên, toàn bộ mất đi quyền khống chế thân thể!

Tiêu Mông không nhìn những nha hoàn này, cũng không nhìn chủ mẫu, chỉ nhìn chằm chằm đình viện ngoài cửa, vẻ mặt buồn bực, giọng nói cô đơn nói: "Thì ra là thế, mệnh cách của chúng ta xảy ra vấn đề!"

Cách hắn ta không xa, Tiêu Hương Nga mười ngón lăng không gảy múa, như đang kéo bóp từng sợi tơ vô hình, cách không thao túng cái gì đó. Nghe vậy từ tốn nói: "Ta đã trúng kế từ một ngày trước."

"Hắn phát hiện sớm hơn chúng ta."

Hai người đang nói chuyện, chủ mẫu đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng rít lên như xuyên mây xé vải.

Tiếng rít như sóng dữ cuồn cuộn, trong khoảnh khắc đánh tan tất cả nha hoàn.

Ngay sau đó, rất nhiều bóng dáng tỳ nữ xuất hiện ở bên cạnh chủ mẫu, lại ngưng tụ.

Sợi tóc đen nhánh che ngợp bầu trời, tiếp tục quấn về hai người.

Hai người thờ ơ nhìn tình cảnh này, trên người đột nhiên dâng lên âm khí và hận ý nồng đậm mênh mông hơn những quỷ vật này.

Tiêu Mông sầu não uất ức nói: "Ta đối phó những vật này."

"Ngươi đi vặn hỏi Tiêu Thọ"

"Chúng ta nhất định phải tìm được cách giải quyết mệnh cách trước khi đêm tối kết thúc."

Váy dài của Tiêu Hương Nga nhẹ bay lên: "Được!"

Còn chưa nói hết câu, nàng đã quay đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu Thọ.

Sắc mặt Tiêu Thọ lập tức thay đổi.

...

"Ò ó o"

Gà trống vừa gáy trời đất sáng ngời.

Ở chân trời hiện ra ánh sáng, bóng dáng dày đặc đã như thuỷ triều xuống lặng yên tản đi.

Đình viện sau chính đường, cơn gió lạnh quanh quẩn, lá rụng nhao nhao.

Mở rộng cánh cửa, lộ ra tình hình trong phòng.

Dụng cụ ngã nghiêng, tạp vật đây đất.

Tất cả quỷ vật đã biến mất, không thấy chút bóng dáng.

Tung tích của Tiêu Mông và Tiêu Hương Nga cũng mịt mờ.

Trên khung cửa, sợi tơ vô hình treo ngược một bóng người, hoa phục tản ra, xuyên thấu qua khoảng cách sợi tóc thấy rõ khuôn mặt hắn ta, lại là Tiêu Thọ.

Lúc này Tiêu Thọ mình đầy thương tích, ba tầng trong ngoài áo bào đều thấm đây tầng tầng lớp lớp máu tươi.

Khí tức của hắn ta hoàn toàn không biến mất, đã thành một bộ thi thể.

Mặt trời mới mọc dâng lên, vượt qua muôn sông nghìn núi, nhà cửa trùng điệp, chiếu vào đình viện này, vẩy xuống thi thể.

Vết thương quanh người Tiêu Thọ bắt đầu khôi phục từng chút một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận