Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1794: Tam cung lục viện

Lo lắng Hoàng Thượng một đi không trở lại, lo lắng phản quân thành công, lo lắng Thái Hậu chấp chưởng đại quyền, lo lắng an nguy của mình...

Nàng muốn đi cầu xin "Yểm" tiên, vị đại tiên kia đã từng đưa nàng rời khỏi Nhạn Hồi cốc giữa đêm khuya, sau đó lại ban thưởng tiên đan giữ gìn nhan sắc, nhất định có thể giúp nàng!

Nhưng cũng không biết vì sao, sau khi Hoàng Thượng rời đi nàng đã bị nhốt trong toà cung điện này, dù như thế nào cũng không thể rời đi.

"Nương nương, Hoàng Thượng là người hiền tự có thiên tướng, nhất định không có chuyện gì." Tiểu Đan do dự một chút, cẩn thận khuyên.

Nói xong, nhìn cung nữ làm việc nặng trước đó, cung nữ làm việc nặng kia vô cùng sợ hãi đứng ở trong góc nhỏ, cũng không dám lên tiếng.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Tiểu Đan chỉ có thể tiếp tục nói, "Nương nương vẫn nên rửa mặt trước đi, đợi chút nữa chắc chắn Hoàng Thượng còn tiếp tục đến xem ngài."

Nguyễn Tịch Lộ hít sâu một hơi, quăng Loa Tử Điền ra, trầm giọng nói: "Ngươi đến trang điểm cho bản cung!"

Tiểu Đan nói không sai, đợi chút nữa dù không phải Hoàng Thượng đến cũng là những người khác tới, nàng đang tuổi trẻ, lại có đại tiên ban cho tiên đan giữ nhan sắc, chỉ cần ăn mặc đủ xinh đẹp, tất cả còn có cơ hội hòa giải!

Nghe vậy, Tiểu Đan đời bước tiến lên, đang muốn cầm lấy Loa Tử Điền kia, cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, hai người nhìn lại, đã thấy vừa nãy cửa điện còn đóng chặt, đã im ắng mở ra.

Hoàng Thượng đội mũ miện một thân một mình đi đến.

Thấy Hoàng Thượng bình an trở về, Nguyễn Tịch Lộ và Tiểu Đan đều cực kỳ vui mừng, Quý Phi lập tức tiến lên, mềm mại đáng yêu làm nũng: "Hoàng Thượng, vừa rồi thiếp thân rất lo lắng...

Hoàng Thượng không nói một lời, nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một chút, đi thẳng vào trong điện, sau đó ngồi xuống ghế.

Thấy Hoàng Thượng không để ý tới mình, trong lòng Nguyễn Tịch Lộ nghi ngờ, lập tức lắc mông đi qua, phong tình vạn chủng ngồi xuống trên đùi Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng sao thế? Mệt mỏi sao?"

"Hay là, thiếp thân xoa bóp vai cho ngài?"

Nói xong, tay Nguyễn Tịch Lộ lập tức tìm kiếm vào trong vạt áo của Hoàng Thượng...

Hoàng Thượng ngồi không nhúc nhích, mặc cho nàng giở trò, không rên một tiếng.

Nguyễn Tịch Lộ lập tức cảm thấy rất kỳ quái, vì sao nãy giờ Hoàng Thượng không nói gì?

Nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, cửa điện lại mở ra, một nữ tử đội mũ phượng, người khoác áo lông đi đến.

Mặc dù tuổi tác nàng hơi cao nhưng trắng nõn xinh đẹp, lúc cất bước dáng vẻ đoan trang, có khí chất mẫu nghỉ thiên hạ, chính là đương kim Hoàng Hậu!

Chỉ có điều, hiện tại vẻ mặt Hoàng Hậu mờ mịt, cử chỉ cứng ngắc như bị cái gì đó điều khiển.

Nhưng trong chớp mắt tiến vào điện, Hoàng Hậu đột nhiên tỉnh táo lại.

Nàng vừa lấy lại tinh thần, đã thấy Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn trên ghế, Nguyễn Quý Phi ngồi trên đầu gối.

Hoàng Hậu không biết tại sao mình đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng vẫn nhanh chóng uốn gối hành lễ: "Thiếp thân tham kiến Hoàng Thượng, nguyện Hoàng Thượng vạn phúc kim an"

Hoàng Thượng mặt không biểu tình, không có bất kỳ đáp lại gì.

Thấy Hoàng Thượng chậm chạp không gọi mình đứng dậy, còn ở ngay trước mặt Nguyễn Quý Phi, sắc mặt Hoàng Hậu hơi trầm xuống, trong lòng lập tức sinh ra sự oán giận.

Nguyễn Tịch Lộ lại hơi cong khóe miệng, ha ha, Hoàng Hậu và Hoàng Thượng cùng tuổi, sớm đã là nữ tử già nua, cũng dám cùng tranh với mình? Thế là, nàng càng dán sát vào người Hoàng Thượng, ồn à ồn ẻn nói: "Hoàng Thượng hôm nay thật sự vất vả, không bằng thiếp thân kể chuyện cười cho ngài nghe thì như thế nào?"

"Lúc trước có gia đình...

Nàng vừa nói nhăng nói cuội vừa tìm tòi trong áo Hoàng Thượng, coi như Hoàng Hậu không tồn tại.

Ở bên dưới, Hoàng Hậu im lặng một lát ngắn ngủi liền tự đứng dậy, trực tiếp đi đến chỗ ngồi bên cạnh Hoàng Thượng ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Hoàng Thượng triệu kiến, không biết có gì phân phó?"

Hoàng Thượng vẫn không nói một lời, thấy thế, Hoàng Hậu thầm thở phào, ánh mắt thản nhiên lướt qua Nguyễn Tịch Lộ.

Lại là tiện tỳ này!

Từ khi Nguyễn Tịch Lộ tiến cung đến nay, lại nhiều lần khiêu khích hậu phi, tự cao sủng ái, thậm chí còn không để Thái Hậu vào mắt.

Hoàng Hậu xuất thân đại tộc, lại sinh rất nhiều hoàng tử hoàng nữ, sau khi tuổi tác lớn dần chỉ bảo vệ địa vị Đông cung vững chắc, đã sớm không tham gia vào việc tranh thủ tình cảm trong hậu cung, chỉ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, đề phòng đi sai bước nhầm liên lụy đến nhi nữ.

Vì vậy, những năm qua mặc kệ hậu cung tranh đấu, cũng không đếm xỉa đến trong cung.

Nhưng Nguyễn Tịch Lộ lại nhằm vào nàng không chỉ một lần!

Tiện tỳ lòng lang dạ thú!

Hoàng Hậu nghĩ tới đây, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ lạnh lẽo.

"Hoàng Thượng... Nguyễn Tịch Lộ một tay ôm cổ Hoàng Thượng, một tay khác chậm rãi di chuyển trong vạt áo hắn, tiếng nói kiểu mị: "Thiếp thân muốn nói chuyện riêng với ngài..."

Nàng dùng khóe mắt liếc qua mỗi một hành động của Hoàng Hậu, nhìn rõ ràng sự bất mãn và tức giận của đối phương, nụ cười trên mặt lập tức càng ngọt.

Mình còn dám đối đầu với lão phụ Thái Hậu kia, huống chi là chính cung Hoàng Hậu lớn tuổi sắc suy này?

Chờ xem đi, sớm muộn có một ngày tam cung lục viện này đều là thùng rỗng kêu to, chỉ có mình mới là nữ chủ nhân duy nhất!

Ngay lúc này, lại có một nữ tử trẻ tuổi dung mạo tuyệt đẹp đi tới ngoài cửa, nàng mày ngài mắt hạnh, xinh xắn lanh lợi, dáng vẻ mềm mại như không xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận