Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1709: Một điểm cuối cùng (1)

Sau một lát, Tham Nô cố hết sức giãy giụa đột nhiên yên tĩnh lại.

Hắn ta xoay người đứng lên, lít nha lít nhít cái miệng trên mặt đã hóa thành ngũ quan không khác người thường chút nào, mặt mũi hắn ta tái nhợt, lộ ra vẻ buồn rầu nồng đậm như thực chất không vung đi được...

Đúng vậy, hắn ta đã không phải là Tham Nô, mà là "Úc"!

Mặt trời chiều ngả về tây, mặt biển màu mực mênh mông vô bờ, từng điểm vảy bạc.

Trong biển đột ngột có một hòn đảo đứng sừng sững.

Hình dạng của nó hơi tròn như vỏ sò, địa thế đông cao tây thấp, trải rộng rừng dừa chuối tây đủ loại cây cỏ.

Lúc này, dưới sườn núi phía đông, tiểu trấn.

Đường lớn giăng đèn kết hoa, trang trí vui mừng, một đường trải đến gia đình nào đó.

Người một nhà này nhốn nháo, người ra vào nối liền không dứt, trên mặt người người đều có nụ cười, chỉ nói "chúc mừng"

Trong lúc vui mừng hớn hở, một đám hài đồng chen chúc dưới trúc lâu ở hậu viện, cầm cành trúc quấn quanh đằng hoa đủ mọi màu sắc, la lớn: "Tân nương, nhanh đi ra! Tân nương, nhanh đi ra"

Trên lầu, hai song thân đều có mặt, Toàn Phúc phụ nhân phu thê hòa thuận lại nhi nữ song toàn đang cẩn thận đội một tấm hỉ khăn màu đỏ chót thêu tịnh đế liên tiêu uyên ương nghịch nước cho tân nương trang dung tinh xảo, váy hoa mỹ.

"Đã chuẩn bị xong"

"Canh giờ gần đến, nên lên kiệu."

"Đã kiểm tra bánh hỉ chưa?"

"Đã xem rồi, yên tâm."

"A tỷ bảo trọng...

"Đừng khóc đừng khóc, đừng làm a tỷ của ngươi khóc làm trôi trang dung, vậy sẽ không đẹp."

Trong lúc mồm năm miệng mười, tân nương được đố xuống lầu, theo bánh hỉ, cánh hoa vung lên đây trời, ngồi vào một chiếc kiệu hoa treo hồng treo xanh, trong tiếng pháo nổ vang trời đội ngũ đưa gả chậm rãi nhúc nhích, lắc lư đi đến nhà tân lang ở phía tây hòn đảo.

Tiếng kèn vang cả rừng dừa, hòn đảo nhiều năm nóng ướt, bốn mùa hoa cỏ không ngừng, lúc này ven đường có hoa giấy nở rộ, đồ tươi thấp thoáng trong màu xanh biếc đậm đặc, càng có vẻ vui mừng.

Tân nương ngồi ngay ngắn trong kiệu, cẩn thận cầm một bình hoa do mẫu thân nhét trước khi đi, khuôn mặt dưới hỉ khăn e lệ lại vui mừng.

Lúc này, trong đội ngũ đưa gả ở bên ngoài cũng đang bàn tán nàng có phúc lớn: "Nghe nói đoạn thời gian trước, hòn đảo bên cạnh chọn ra ra hơn mười vị tân lang..."

"Tạo nghiệt mà... Thời gian này phải sống thế nào?"

"Cũng do số mệnh của bọn họ không tốt, theo thứ tự, lần trước vốn vị kia sẽ đến đảo của chúng ta, biết đâu tân lang ngày hôm nay cũng có phần. Nhưng về sau không biết vì sao tạm thời đổi chỗ... Tân nương tử lại hơi có vận vượng phu."

"Đúng vậy, đúng vậy... Mặc kệ thế nào, ngày hôm nay thật sự là việc vui, nói là song hỉ lâm môn cũng không đủ..."

"Xuyt! Đừng nói lung tung, không muốn sống nữa sao?"

Trong tiếng xì xào bàn tán, trên con đường đông đúc cành lá thấp thoáng đột nhiên có sương mù màu trắng vọt tới, trong nháy mắt che đậy kiệu hoa.

Chẳng mấy chốc, người trong đội ngũ rơi vào sự lặng im quỷ quyệt, bọn họ vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, nhạc công phụ trách tấu nhạc, kèn không ngừng, tiếng nhạc vui mừng vang dội vẫn như cũ, chỉ có điều không còn ai mở miệng nói chuyện.

Đội ngũ đi về phía trước, người bên trong như bị một loại lực lượng vô hình nào đó cưỡng ép xóa đi, từng người biến mất không thấy gì nữa.

Sương mù lan tràn hơi lắc lư một cái, kiệu phu nhấc kiệu đột nhiên lắc mình biến hoá, lại là từng quỷ vật xanh đen.

Trong kiệu hoa như rơi vào hầm băng.

Dường như tân nương có cảm giác, lo lắng di chuyển cơ thể, chưa nghĩ xong có nên khẽ mở miệng hỏi thăm bên ngoài hay không, hỉ khăn đội trên đầu nàng đột nhiên chảy ra máu tươi ào ạt, nhanh chóng thẩm thấu cả người nàng!

"A!"

Trong kiệu hoa truyền ra tiếng kêu thảm cuồng loạn.

Kiệu phu như không nghe thấy, nâng kiệu hoa tiếp tục tiến lên, thời gian dần trôi qua bọn chúng như đã mất đi trọng lượng, dần bắt đầu trôi nổi trên mặt đất.

Mặc dù kiệu hoa vui mừng lại hơi có vẻ bình thường, nhanh chóng xảy ra sự thay đổi dữ dội.

Toàn bộ kiệu thân bành trướng một vòng lớn, sơn son kim hưu, hoa văn hoa điểu trùng thú im ắng hiện ra, ngay sau đó là điêu khắc cây lựu trăm tử và dưa điệt liên miên, một vài bức tranh lưu ly, từng đèn lồng nhỏ thêu hoa văn chữ "Hỷ" phức tạp... Theo tiếng kêu thảm thiết dần ngừng lại, kiệu hoa hoàn toàn lột xác thành một tòa kiệu cưới vô cùng xa hoa, như cung điện hoa mỹ cỡ nhỏ đang di chuyển.

Trong giây lát, kiệu cưới dừng lại.

Trong sương trắng phía trước cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng khôi ngô.

Bóng dáng này lại là một quỷ vật toàn thân trắng như tuyết.

Quỷ vật có dáng vẻ như người, mặc một bộ áo bào trắng, gần như hòa làm một thể với sương trắng, nhưng dưới lông mày hắn ta lại tự mọc lên hai con mắt song song, chỗ sâu trong con ngươi có ánh lửa đen nhánh chậm rãi nhảy lên.

Hắn ta thả lỏng một tay phía sau, trong một tay khác thì mang theo một chiếc lồng mây tre lá.

Xuyên qua khe hở có thể thấy, trong lồng có ba bóng người nhỏ bé.

Màn kiệu cưới nhẹ nhàng lay động, Hồng Phấn tân nương hoa y mỹ phục, trên đầu che kín hỉ khăn đỏ chót uyên ương nghịch nước tịnh đế liên đi ra từ bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận