Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2344: Tổ sư chín tông đều tới! (2)

Về phần Vĩnh Dạ hoang mạc cũng bị nàng dùng lực lượng bản tôn phong tỏa, tám môn phái lớn kia không tự mình đi vào Vĩnh Dạ hoang mạc, tuyệt sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì!

Đúng vậy, từ trước khi luận đạo với Vô Thủy sơn trang, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng việc bị tám môn phái lớn đứng ngoài quan sát.

Vì vậy, dù là phong ấn bản thể hay bây giờ che giấu thân phận đều không có kẽ hở.

Mặc dù còn có một số vấn đề khác nhưng chắc hẳn lấy thủ đoạn của Bùi tiên hữu, tất nhiên đã chuẩn bị hoàn mỹ, không cần nàng lo lắng điều gì...

Nghĩ tới đây, Mạc Lễ Lan lập tức nói: "Mặc kệ như thế nào, hiện tại ta đang thôi diễn huyễn cảnh cùng Hồn Nghi trang chủ!"

"Nhưng vừa rồi ta ra đề, các ngươi vẫn chưa giải đáp."

"Hiện tại, đến lượt các ngươi lựa chọn!"

Nghe vậy: "Túc Cấp" tổ sư: "Di Tức" tổ sư chưa đáp lời, mấy bóng dáng khí tức kinh khủng đột nhiên xuất hiện trên không Vô Thủy sơn trang, đứng cách xa bảo tọa và đài áng mây.

Trong hư không, một gốc hoa thụ che trời ầm vang hiện ra, ánh sáng trong vắt, một bóng hình xinh đẹp thướt tha đi ra từ nhánh hoa từng đống, thải y nhẹ nhàng, váy hoa uốn lượn, trâm vòng sặc sỡ loá mắt nhẹ nhàng dao động theo bước chân như thiên phong hoàn bội, trong trẻo êm tai.

Thiếu nữ tuyệt sắc tóc búi cao váy dài, cánh tay khoác phi bạch màu vàng, lúc nhìn quanh đôi mắt trong trẻo, thần thanh cốt tú, hoa rụng nhao nhao, sợi tóc làn váy lướt qua như mộng như ảo, như thiên nữ giáng thế, thần cơ lâm trần.

Cùng lúc đó, một lư hương đột ngột hiện ra, giữa hương khói ngàn vạn sinh linh thăng trầm biến ảo. Trong góc, cây quế trên ngọn núi trống rỗng như xưa nay không thay đổi, nhánh quế nhẹ lay động, rực rỡ rì rào, rơi đầy áo lão giả áo xanh.

Vẻ mặt "Thế Vị" tổ sư nghiêm nghị đột nhiên đứng dậy, bước ra một bước, lư hương, mây khói, núi vắng, cây quế đều tiêu tán, chỉ còn lại hắn ta đứng chắp tay giữa trời cao mênh mông, dáng người hắn ta nhỏ bé lại có dáng vẻ nguy nga nhét đây thiên địa, như vực sâu núi cao sừng sững.

Cùng lúc đó, tiếng kiếm minh rít lên từ bốn phương tám hướng, ba vạn kiếm khí lao nhanh như rồng, gào thét trời cao, kiếm khí lăn lộn như nước thủy triều như sóng, trong khoảng khắc hội tụ thành một bóng dáng mày kiếm nhập tấn, thẳng tắp mạnh mẽ, mắt sắc lăng lệ như danh kiếm ra khỏi vỏ, chỉ tùy ý thoáng nhìn đã như có ngàn vạn phi kiếm ầm vang mà tới!

Lúc kiếm ngân vang cuồn cuộn, lại khó nén thiết giáp âm vang.

Giáp trụ màu đen nặng nề như núi lớn, phía trên trời cao có một bóng dáng khôi ngô nhanh chân đi tới, toàn bộ thể xác hắn ta đều bị bao phủ trong giáp nặng, chỉ có phía sau mặt nạ lộ ra một đôi mắt lạnh băng kiên định, mỗi một bước đều mang theo sự kiên định và quả quyết không thể dao động, dường như toàn bộ phương thiên địa này đều khẽ chấn động theo bước chân, lại như trời đất sụp đổ, cũng không thể khiến hắn ta dao động chút nào.

Ngàn sợi điểm lành mọc lan tràn trên bầu trời xanh ngọc, chiếu rọi muôn phương, bóng dáng cao lớn cổn miện đầy đủ, tay đè trường kiếm hiện ra từ trung tâm thụy khí, uy nghiêm đường hoàng như quân lâm thiên hạ. Trong khe hở miện châu, đôi mắt bình tĩnh, quanh người lại có khí thế mênh mông lưu chuyển, dường như mỗi một hành động đều có tâm ý của trăm tỉ tỉ sinh linh, tràn đầy lực lượng huyền diệu.

Chính là tổ sư Tố Chân Thiên, Cửu Nghi sơn, Hàn Ẩm Kiếm tông, Yến Tê thành và Lưu Lam hoàng triều!

Các tổ sư năm tông chính đạo vừa xuất hiện, phía trên trời cao một dáng người mị hoặc yểu điệu cũng nhẹ nhàng hiện ra.

Áo bào trắng hơn tuyết như muốn tỏa sáng, vòng vàng ròng trên mi tâm rạng rỡ sáng tỏ, bảo thạch mượt mà tỏa ra ánh sáng lung linh, chiếu rọi dung nhan khuynh thế, càng làm nổi bật sắc đẹp vô song, chính là "Chúc Y" tổ sư Thiên Sinh giáo!

Cách nàng không xa mở ra một kẽ nứt, khí tức ảm đạm, âm trầm, kiềm chế, lạnh lùng truyền ra đầu tiên, một bộ áo bào xám rách nát đi ra từ trong khói mù như sương, dường như đã vượt qua ngàn vạn năm, mang theo vô tận gian nan vất vả, gánh nặng vạn quân ở trên đầu vai, mũ trùm buông xuống che đậy khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt âm u lạnh lẽo trong sáng như yêu quỷ ở trong bóng đêm.

Bên hông người áo bào xám treo một tay cái tiểu tháp huyết sắc kích cỡ như nắm tay, lộ rõ ràng thân phận của hắn ta là tổ sư Luân Hỏi tháp!

Giữa hai người này, không có dấu hiệu nào hiện ra một bóng người nữa, hắn ta quần áo mộc mạc không có chút trang sức nào, khí chất cả người ủ đột như nghèo túng đã lâu, đã sớm mài mòn tất cả khí phách trong thất bại lần lượt, khuôn mặt khó mà miêu tả làm người nhìn sợ hãi, không cách nào nhìn thẳng, nhìn thoáng qua cảm giác như đã vĩnh viễn đọa lạc vào vực sâu.

Tròng mắt đen nhánh thâm trầm như vực sâu, lại là "Phục Cùng"

tổ sư Trọng Minh tông đích thân đến đây!

Tổ sư chín tông đều tới!

Không do dự chút nào: "Thế Vị" lập tức nói: "Không thể lấy phong ấn Đọa Tiên để luận đạo!"

Tiếng nói vừa dứt, trên trời cao, âm khí mênh mông ầm vang giáng xuống như đại dương mênh mông tùy ý, trào lên gào thét, trong chốc lát khí tức tử vong, tai hoạ rít lên cuồn cuộn kéo tới, gần như muốn bao phủ hoàn toàn phương thiên địa này trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận