Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1492: Diệt "Yểm" (2)

"Bây giờ có một phương tiểu thế giới làm tiếp tế, chúng ta đừng xung đột nữa."

"Việc cấp bách là trở về Bàn Nhai giới."

"Dùng lời của Nhân tộc các ngươi để nói, bây giờ nên góp sức đồng lòng mới đúng"

Ngay lúc bọn họ đang bàn bạc, cửa lớn nhà tù sau lưng đột nhiên bị người ta đẩy ra từ gian ngoài, một đám phạm nhân quần áo rách nát, vết máu loang lổ bị áp giải vào.

Vẻ mặt những phạm nhân này chết lặng, mặc cho ngục tốt kéo đi, thất tha thất thểu cất bước, không hề có ý phản kháng. Thoạt nhìn đây đều là Nhân tộc, nhưng quan sát tỉ mỉ lại thấy lỗ tai cái đuôi lông xù, lân giáp lợi trảo chỗ nào cũng có, tất cả đều là dị tộc.

Thấy thế, đám người Loan Kiệu Khanh nhướn mày, đang muốn đuổi toàn bộ người ra, đột nhiên tu vi cả người như không cánh mà bay, không dùng được chút pháp lực nào!

Cùng lúc đó, đạo thể đã trải qua ngàn vạn tu luyện của bọn họ cũng nhanh chóng suy yếu, chẳng mấy chốc đã biến thành phàm nhân trước khi nhập đạo, không còn sót lại chút lực lượng nào.

Sắc mặt ba người một yêu lập tức thay đổi, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !

Lúc này, mấy ngục tốt áp giải phạm nhân đi đến nơi sâu trong đường hành lang, lập tức chú ý tới ba người một yêu không giống với rất nhiều phạm nhân, một ngục tốt lập tức nhíu mày: "Sao nơi này có thêm bốn người?"

Ngục tốt theo sát phía sau một không thèm để ý nói: "Có thể là tế phẩm do các huynh đệ khác đưa cho 'Yểm' tiên"

"Đừng quản nhiều như vậy." Ngục tốt cầm đầu trầm giọng nói, "Chẳng mấy chốc 'Yểm' tiên sẽ tới nhận tế phẩm, chúng ta làm tốt việc của mình là được."

Bọn họ vừa nói vừa gỡ xuống chuỗi dài chìa khoá từ bên hông, mở ra tù thất hai bên đường hành lang, hùng hổ đuổi các phạm nhân như đuổi súc vật đi vào, sau đó nặng nề khóa cửa lại.

Ba người một yêu bị đám người đẩy ngã trái ngã phải, lại không ai để ý tới.

Sau một lúc lâu, ngục tốt nhốt toàn bộ phạm nhân do bọn họ mang tới vào nhà tù, thấy ba người một yêu hơi do dự, cũng tìm một nhà tù bỏ trống, xô đẩy bọn họ đi vào, khóa kỹ cửa.

Xác nhận không lọt mất bất kỳ tù phạm gì, lúc này những ngục tốt mới cất kỹ chìa khoá, xoay người rời đi.

Cho tới lúc này, ba người một yêu mới nhận ra điều gì đó, bọn họ nhìn nhau một chút, đều nhìn ra sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Đồng thời phong ấn tu vi ba tên tu sĩ cấp cao bọn họ cùng một vị đại yêu huyết mạch Thanh Yếu, rốt cuộc "Yểm" tiên kia có thực lực cỡ nào? !

"Trốn!" Tả Cảnh Hành lập tức nói, sau đó nhanh chóng đi đến cửa nhà tù.

Loan Kiệu Khanh, La Đô và đại yêu Thanh Yếu lập tức đuổi theo, nhưng lực lượng của bọn họ bị phong cấm hoàn toàn, lúc này đối mặt với cánh cửa dày khoảng hai thốn, mặc kệ dùng sức thế nào cũng không thể rung chuyển lấy một chút.

Một lát sau, xác nhận giãy giụa không có kết quả, sắc mặt ba người một yêu đều âm trầm.

Ánh sao như sương, khoảng không lạnh lẽo tịch mịch.

Trong trời sao vô ngân, ba ánh mắt lạnh băng quỷ quyệt xuyên qua từng tầng cách trở, nhìn chăm chú tình cảnh của sáu người Diệt Liên lão ma, Viên Trường Chân, Loan Kiệu Khanh, La Đô, Tả Cảnh Hành, đại yêu Thanh Yếu ở Nhân Gian giới.

"Sáu kẻ ngoại lai!"

"Nhưng... Vì sao không có tiên vị?"

Trời sao lạnh lẽo tĩnh mịch vang lên giọng nói hùng vĩ mà người phàm không thể lắng nghe: "Không biết, trong hiện thế bọn họ cũng có tu vi rất cao!"

"Sáu người này không quan trọng, vấn đề hiện tại là 'Yểm' tiên lại tiến vào mộng cảnh!"

"Lần trước, 'Yểm' tiên liên tục hiến tế suýt nữa để đọa tiên tỉnh lại. Lần này nhất định phải nhanh chóng ngăn cản hắn!"

"Bên cạnh 'Yểm' tiên có ý chí đọa tiên bảo vệ, chúng ta không thể ra tay, chỉ có thể để người đến hiện thế ra tay, giết hắn!"

"Vừa hay sáu kẻ ngoại lai này đều là đối tượng không tệ"

"Lấy thực lực của bọn họ, có lẽ sẽ dễ dàng tiêu diệt nhục thân của 'Yểm' tiên ở trong hiện thế"

"Kẻ ngoại lai, dù là Nhân tộc hay Yêu tộc đều không thể tin tưởng! Nhất là sáu ngươi này có tu vi cao tuyệt ở trong hiện thế, hiện tại bọn họ chưa rơi vào tuyệt cảnh thật sự, chưa chắc chịu hợp tác với chúng ta."

"Dù đồng ý hợp tác, rất có thể trong lòng còn có ý đồ xảo quyệt, mưu đồ làm loạn."

"Chờ!"

"Chờ đến lúc bọn họ sắp chết, không có những đường ra khác, không có sinh cơ khác, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, đến lúc đó chúng ta lại ra tay."

"Không sai!"

"Lần này, không thể thất bại nữa!"

Bách Hoa sơn.

Phía sau núi.

Cô cây sum suê, lá xanh thơm hương.

Bùi Lăng đạp không mà đứng, trong tay không ngừng bấm pháp quyết, trong con mắt có Nam Kha Mộng Hỏa chầm chậm nhảy nhót, tản ra ánh sáng kì dị.

Trang Thục công chúa xếp chồng hai tay ở bụng dưới, đứng cách đó không xa, yên tĩnh nhìn tình cảnh này, dáng vẻ của nàng thanh tao lịch sự, quanh thân ngọc bội vắng lặng im ắng.

Mười tên phụ nhân kia vẫn không ngừng điên cuồng múa theo một loại tiết tấu kỳ dị, lúc này đều tóc mai lỏng búi tóc tán, trâm ngang vòng rơi, mái tóc đen được bảo dưỡng tỉ mỉ bị mồ hôi dính khắp cả mặt mũi, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác, càng có vẻ điên cuồng.

Ánh mắt của các nàng đã rơi vào trong sự hỗn loạn, đến lúc này đám phụ nhân đã không thể che giấu suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận