Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2413: Trưởng trấn (2)

Chung Quỳ Kính Y nói: "Lão trượng không cần lo lắng, chúng ta chỉ muốn biết gần đây quý trấn có kẻ ngoại lai nào đi ngang qua không?"

"Hoặc là, có từng xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

Sắc mặt trưởng trấn hơi thay đổi, lập tức nói: "Bạch Thảo trấn vắng vẻ, từng nhà đều là sống ở đây đời đời kiếp kiếp... Những năm gần đây không có người ngoại lai."

"Nhưng chuyện đặc biệt..."

"Vừa xảy ra một chuyện!"

Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang lập tức mừng rỡ, Kiều Từ Quang nhanh chóng hỏi: "Chuyện gì?"

Trưởng trấn lộ ra vẻ bi thương: "Trên trấn có một chiếc quỷ kiệu đến đây, có tám ác quỷ nâng kiệu, đi đến nhà A Dũng..."

Ác quỷ?

A Dũng nhà?

Vẻ mặt Chung Quỳ Kính Y, Kiều Từ Quang cùng rất nhiều yêu tộc đều trở nên nghiêm túc.

Mặc dù nghe ra chuyện này không liên quan đến tung tích của Chung Quỳ Việt Cức, nhưng luật lệ hoàng triều, ác quỷ tập kích phàm nhân, bất kỳ tu sĩ nào gặp phải đều không thể đổ cho người khác!

Chung Quy Kính Y lập tức hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào?"

Trưởng trấn nói: "Khoảng nửa canh giờ trước."

Nửa canh giờ trước?

Chung Quỷ Kính Y nhanh chóng đứng dậy, hỏi: "Nhà A Dũng ở nơi nào? Thương vong trên trấn như thế nào?"

Trưởng trấn thở dài, nói: "Ác quỷ trong kiệu kia tu vi cao thâm, Tranh lão gia đã thiết lập trận pháp phòng hộ trên trấn cũng không thể ngăn cản hắn ra vào. Có lẽ là tượng thần Tranh lão gia ở đây...

Hắn ta vừa nói vừa bái điện thờ một cái, lúc này mới tiếp tục nói, "Sau khi giết cả nhà A Dũng, cuối cùng không tiếp tục hoành hành ngang ngược nữa."

"Mặc dù A Dũng là một trong những thợ săn tốt nhất trên trấn, nhưng cũng chưa thể bảo vệ mình và thê tử, cả nhà hắn bị giết, kiểu chết vô cùng thê thảm, ôi... Hài tử đáng thương..."

Nghe vậy, Kiều Từ Quang nhẹ cau hàng lông mày kẻ đen, nói:

"Lão trượng, nhưng chúng ta vừa tiến vào trấn, trên đường đi thấy tất cả trong trấn bình thường, cũng không thấy bất kỳ ai hoảng sợ luống cuống, cũng không ngửi được mùi máu tanh gì.

Không biết thi thể một nhà A Dũng ở đâu?"

Trưởng trấn sa sút nói: "Thi thể đều bị ác quỷ ăn"

"Đầu tiên ác quỷ cắn đứt yết hầu A Dũng"

"Tiếp theo ăn sạch từng chút một từ đầu đến chân..."

Lúc hắn ta nói lời này cơ mặt không ngừng run rẩy, dường như nhớ lại tình huống lúc ấy, đến nay lòng còn sợ hãi.

Chung Quỳ Kính Y sầm mặt lại, tiếp theo lại hỏi: "Ác quỷ kia còn ở trên trấn?"

Trưởng trấn lắc đầu nói: "Không biết."

"Có lẽ còn ở nhà A Dũng, có lẽ đã đến Thanh Yếu sơn... Hiện tại mọi người tránh ác quỷ cũng không kịp, chứ đừng nói đến đi tìm hiểu vị trí của nó."

"Đúng rồi, nhà A Dũng ở ngay trên đường các ngươi tới, từ nơi này ra ngoài, đi trở về... Là một nhà kia."

Kiều Từ Quang lại hỏi: "Ngoại trừ cái đó ra, gần đây Bạch Thảo trấn còn xảy ra việc khác không?"

Trưởng trấn nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không có!"

Nghe đến đó, Chung Quỳ Kính Y lập tức nói: "Làm phiền lão trượng. ' "Hiện tại chúng ta muốn đến nhà A Dũng một chuyến, cáo từ!"

Trưởng trấn đứng dậy đưa tiễn, dặn dò: "Ác quỷ hung mãnh, kính xin hai vị đại nhân cẩn thận!"

Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang rời khỏi nhà trưởng trấn, rất nhiều yêu tộc theo sát.

Chẳng mấy chốc, trong sân nhà trưởng trấn khôi phục quạnh quẽ.

Lão trưởng trấn ngồi về chỗ cũ, vẻ mặt sâu khổ hút thuốc lào.

Một lát sau, hắn ta nhìn bóng đêm càng ngày càng đen, đang chuẩn bị đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, ngoài viện lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lúc này trưởng trấn gọi nhi tử: "Lão út, ngươi đi xem một chút, là ai tới?"

Lão út trả lời, đá lẹt xẹt chạy tới mở cửa sân.

Chỉ thấy một đám người đông đúc đứng ngoài cửa, người cầm đầu mặc áo bào đõ thẫm, mặt đen ngắn râu, chính là Tưởng Phong Vật!

Lão út bị số người dọa giật mình, do dự có nên đóng cửa hay không, Tưởng Phong Vật nhìn ra lập tức tâm niệm vừa động, lấy ra một chuỗi đồng tiền từ trong tay áo, vừa đưa tới trước mặt hắn ta, vừa cười nói: "Tiểu huynh đệ đừng lo lắng, chúng ta là thương nhân đi ngang qua nơi đây, có việc muốn gặp trưởng trấn một chút."

Nhìn qua chuỗi đồng tiền này, lão út chần chừ một lúc vẫn nhận lấy, nhanh chóng nhét vào trong ngực, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Các ngươi vào đi, đừng phát ra tiếng động quá lớn."

"Trên trấn này không yên ổn!"

Tưởng Phong Vật mặt không đổi sắc, đám tán tu sau lưng hắn ta lại có rất nhiều người vẻ mặt hơi nghiêm nghị, há miệng muốn hỏi lại trông thấy bóng lưng Tưởng Phong Vật lựa chọn trầm mặc.

Đám người tiến vào nhà chính, bởi vì trong nhà có hạn, chỉ có Tưởng Phong Vật và đám Kết Đan ngồi xuống, những người khác đều khoanh tay đứng hầu sau ghế dựa.

Trưởng trấn nhìn đám người trước mặt, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn phân phó nhi tử: "Lão út, châm trà."

Tưởng Phong Vật tiện tay biến hóa ra hộp quà bốn màu để lên bàn, khách sáo nói: "Lão nhân gia, không cần làm phiền"

"Chúng ta chỉ được người phó thác, nghe ngóng một việc."

"Không biết mấy tháng nay Bạch Thảo trấn có người bên ngoài tới không?"

Sắc mặt trưởng trấn càng thêm nghi ngờ, nói: "Một khắc đồng hồ trước, có một đám người bên ngoài."

"Tự xưng là người Lưu Lam hoàng triều."

Nghe thấy là người Lưu Lam hoàng triều, trong lòng rất nhiều tán tu lập tức vững vàng.

Lần này bọn họ cần tìm Thái Tử điện hạ Lưu Lam hoàng triều!

Chỉ có điều, một khắc đồng hồ trước đã đến đây, hình như thời gian hơi có vấn đề...
Bạn cần đăng nhập để bình luận