Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1245: Tiên đoán diệt thế (1)

Có vài người tính tình cứng rắn, vậy dứt khoát khoét con mắt, cắt mất đầu lưỡi, đánh gãy tay chân, phá hủy khuôn mặt hắn, đảm bảo mẫu thân ruột thịt của "hàng hóa" có đứng trước mặt cũng không nhận ra, trong lòng hắn cũng không có suy nghĩ báo với bên ngoài, lại giảm giá bán đi!

Vốn trong việc làm ăn này, mặc dù không tiện nói ra ngoài lại có thể mang đến tài nguyên cuồn cuộn, lại khiến Trình gia nhảy lên làm quan chức nổi tiếng ở bản địa.

Nhưng bây giờ, nghe đồn Tri phủ mới tới ghét ác như thù, lại xuất thân gia tộc lớn, hoàn toàn không e ngại những địa đầu xà cản tay ở bản địa này.

Chỉ là đột nhiên nảy lòng tham, bắt cóc tiểu nhi tử một hộ năm đời đơn truyền trong thành, bán cho phủ phú hộ gần đó làm đồng nam chết theo mà thôi.

Sau khi Tri phủ kia nhận được báo quan, lại rất để tâm, những ngày qua toàn bộ trong phủ phái trinh sát đi khắp nơi, rất có dáng vẻ dù đào sâu ba thước cũng phải tìm ra.

Tri phủ đáng chết! Tiểu nhi kia cũng không phải con cháu phú hộ hào môn gì, có cần làm to chuyện như vậy không? !

Còn có người nhà tiểu nhi kia cũng đáng chết!

Chỉ là một đứa bé con bị bắt cóc cần gì lãng phí thời gian tìm kiếm, lại sinh một đứa nữa chẳng phải được rồi sao?

Nếu không sinh được nữa, điều này nói rõ trong số mệnh nhà bọn họ không có con cái, dù mình không đi lừa bán, chắc chắn tiểu nhi này cũng không sống tới trưởng thành!

Những lê dân trong phủ này cũng đáng chết!

Chỉ chút chuyện như vậy, Tri phủ chỉ dán thông báo treo thưởng mười quan tiền, lại đi tìm kiếm khắp nơi, xoa tay muốn tìm ra kẻ cầm đầu để đi lĩnh thưởng.

Đáng đời những tên khốn này tám đời cũng không có tiền đồ, nên bị bán đến nơi cực tây lao động đến chết!

Triều đình cũng đáng chết!

Heo chó dê bò cũng là mạng, việc bán heo chó dê bò đã là việc hợp pháp, vậy bọn họ bán người, sao lại có tội? Nhiều lắm chỉ là làm ăn vội vàng một chút!

Nói tóm lại, hiện tại không chỉ không thể tiếp tục làm ăn, còn có nguy hiểm bị bại lộ, ngay cả đồ ăn và cuộc sống thường ngày cũng không tốt bằng lúc trước.

Cả nhà này đã sớm quen thói hưởng thụ, đâu chịu được những điều này?

Bởi vậy, sau khi liên tục bàn bạc, cuối cùng quyết định được ăn cả ngã về không, âm thầm tế tự Tà tiên!

Trong lư hương trước điện thờ, hương liệu giá cả đắt đỏ yên lặng thiêu đốt, mơ hồ có khuôn mặt tượng thần.

Bảy người trịnh trọng dập đầu, lặp đi lặp lại cầu xin: "Một nguyện Tri phủ, nhà thê tử của Tri phủ đều đoạn tử tuyệt tôn, chết không có chỗ chôn; hai nguyện những người nhiều năm châm chọc khiêu khích nhận hình phạt thiên đao vạn quả, khoét mắt cắt lưỡi; ba nguyện hoàng triều sụp đổ, thi thể công khanh rải rác khắp nơi trên đường phố, Hoàng tộc lưu lạc, cả đời này mạng như cỏ rác...

Sau mấy lần như thế, bảy người đều lấy ra lưỡi dao đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo, không hề do dự rạch da thịt của mình.

Bọn họ nguyện lấy bản thân làm lễ tế, khẩn cầu Tà tiên hàng linh, hoàn thành tâm nguyện!

Trên điện thờ, người phàm không thể thấy được, tâm thần Bùi Lăng đã ở chỗ này yên tĩnh nhìn chăm chú ba ngày ba đêm, thấy không có bất kỳ sự tồn tại gì chú ý tới nơi đây, không khỏi yên lòng.

Những ngày qua, Bùi Lăng đã thử đủ loại phương thức, hiện tại hắn chỉ có thể đợi trong trời sao, không thể trực tiếp giáng lâm vào thế giới phàm nhân.

Hình như giữa trời sao và thế giới phàm nhân có sự ngăn cách gì đó rất đặc thù, dù lúc hắn giáng lâm ý chí đủ để hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển, nhưng cũng không thể đánh vỡ.

Hắn nghi ngờ không chỉ mình, tất cả "Ngoại tiên" đều giống như thế, thậm chí bao gồm "Nguyên tiên" trong thế giới mộng cảnh này, đều không thể giáng lâm chân thân đến thế giới phàm nhân.

Nghĩ vậy, lúc này Bùi Lăng ra tay, thao túng máu tươi còn đang chảy xuôi trên mặt đất, cách không ngưng tụ thành từng chữ vân triện: "Thế nhân mông muội ngu dốt, cứ thế gây ra tội nghiệt, không có lòng lương thiện."

"Phương thế giới này chọc giận chúng tiên, ít ngày nữa sẽ giáng xuống tiên phạt, hủy diệt giới này...

"Chỉ có người căm hận thế giới, oán giận sinh linh mới là con dân của tiên nhân, có thể được cứu rỗi..."

Viết xong chữ cuối cùng, Bùi Lăng để lại tôn hiệu của mình:

"Yểm"

Bảy người Trình gia phát hiện biến cố, quay đầu nhìn lại, đã thấy máu tươi chảy ra từ trong người bọn họ đột nhiên hình thành từng ký tự giữa không trung, không nhịn được quá sợ hãi.

Sau khi thấy rõ nội dung những chữ này, đôi mắt lập tức sáng lên, kích động quỳ gối tiến lên: "Tiên nhân hiển linh! Tiên nhân hiển linh! Cảm tạ tiên nhân... Quả nhiên, lời cầu xin của chúng ta là thuận theo ý của Tiên gia, Tri phủ đáng chết! Người nhà tiểu hài nhi kia đáng chết! Người cả phủ này đáng chết! Triều đình này cũng nên chết! Đáng chết..."

Bọn họ vừa nhắc tới vừa dập đầu, sau một lát thấy chữ máu vẫn lơ lửng, xung quanh lại không có biến hóa nào khác mới dần tỉnh táo lại, không khỏi suy nghĩ: "Tiên nhân hiển linh, sắp hủy diệt phương thế giới này, đến lúc đó triều đình, không, toàn bộ thế gian đều phải chết!"

"Lời cầu xin của chúng ta sắp được thực hiện!"

"Tin tức tốt đẹp như thế, nên mời đồng đạo đến cử hành hội lớn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận