Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1199: Nhất định phải đi (2)

Còn có một điểm là, hiện tại đại chiến chính ma bộc phát, đôi bên đã quyết đấu sinh tử nhiều ngày, nếu hắn không muốn lội vào vũng nước đục này, chắc chắn phải giữ khoảng cách với tu sĩ chính đạo thì tốt hơn.

Quan trọng nhất là, Kiều Từ Quang bị [Tâm Ma Đại Diễn Chú] khống chế, lúc này làm ra nhiều điều như vậy cũng không phải ý của đối phương, chiếm một ít tiện nghi, thay đổi thiện cảm của nàng với mình một cách vô thức, tránh để sau này tỉnh táo lại, đi tố giác mình với đám cao tầng chính đạo là xong đời.

Nếu thật sự gạo nấu thành cơm, lại không thích hợp...

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng lập tức tay lấy ra Truyền Âm Phù giao cho Kiều Từ Quang, hòa nhã nói: "Đừng để bất kỳ kẻ nào biết chuyện hôm nay."

"Ừm!" Trên mặt Kiều Từ Quang vẫn còn ửng hồng, vừa tiếp nhận Truyền Âm Phù vừa dùng sức nhẹ gật đầu, ánh mắt nàng còn hơi lơ lửng, nhưng lại không nhịn được khẽ hỏi: "Ngươi... Muốn đi đâu?"

Đi đâu?

Hắn còn chưa nghĩ ra, dù sao nhất định phải nhanh rời khỏi Cửu Nghi sơn!

Suy nghĩ của Bùi Lăng thay đổi thật nhanh, chợt nói: "Vĩnh Dạ hoang mạc. Nơi nào có một cọc cơ duyên có thể tăng nội tình của ta."

Bây giờ đại chiến chính ma vừa mới bắt đầu, hắn là Thánh Tử Trọng Minh tông, vừa nãy còn cùng đối phương lời thề son sắt lòng dạ mình hướng về phía ánh sáng đến mức nào, trong sạch đến mức nào, vì cậy tuyệt đối không thể nói mình muốn về địa giới Ma tông.

Về phần đến địa bàn chính đạo khác... Chẳng may đối phương muốn đi cùng hắn thì sao?

Đúng lúc trước đây không lâu, Kê Trường Phù nhắc đến việc Vĩnh Dạ hoang mạc với hắn, bây giờ vừa hay dùng để qua loa tắc trách.

Nghe thấy Bùi Lăng muốn đi Vĩnh Dạ hoang mạc, sắc mặt Kiều Từ Quang hơi thay đổi, im lặng một lát, sau đó nói: "Vĩnh Dạ hoang mạc... Tuyệt đối không phải đất lành. Tất cả cẩn thận!"

Bùi Lăng gật đầu: "Được"

Hắn âm thầm tính toán, vừa rồi mình luyện chế đan dược đã tốn chút thời gian.

Cộng thêm Kiều Từ Quang nghiệm thu đan dược, coi như tốn tròn ba canh giờ. Hiện tại lại dùng chút thời gian giải quyết Kiều Từ Quang, nhất định phải lập tức rời đi!

Thế là, thấy Kiều Từ Quang còn đang mất hồn mất vía, Bùi Lăng vừa chỉnh lại áo bào vừa nói: "Kiều đạo hữu, xin từ biệt, mong rằng trân trọng..."

Ầm!

Ngay lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, một bóng người ăn mặc đẹp đẽ như dao hoa mới nở lập tức xuất hiện.

Biến cố đột ngột khiến động tác của Bùi Lăng cứng đờ, quần áo không ngay ngắn, Kiều Từ Quang tóc mai lỏng lẻo cũng hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn lên, không nhịn được hoảng sợ buột miệng nói: "Yến sư tỷ? !"

Trên trời cao, cơn gió cuồng loạn.

Khoảnh khắc mưa bay lả tả, đột nhiên mây tan sương tần, lại có mây đen trôi nổi, thỉnh thoảng sấm sét vang dội... Trong lúc đó, bầu trời thay đổi mấy lần.

Kẽ nứt không gian nứt nẻ như mạng nhện, như ẩn như hiện trong toàn bộ chiến trường.

Phó Huyền Tự đạp không mà đứng, nửa bên mặt vẫn trong trẻo, nửa bên đã hóa thành khô lâu, không thấy chút huyết nhục nào, chỉ còn lại xương cốt trắng xám, nhưng khí thế quanh người không giảm chút nào, ánh mắt như điện nhìn về phía Luân Hồi tháp Thiếu Phù Đồ sương mù đen chen chúc ở nơi xa.

Lúc này, tình trạng Thiếu Phù Đồ không hề tốt hơn hắn ta.

Áo bào xám của hắn ta rách tung toé, khí tức lúc mạnh lúc yếu, nhìn như không có trở ngại nhưng hai tay, hai chân và ngực lại cắm sáu mũi tên màu đen.

Trên mũi tên có tia sáng trong trẻo lưu chuyển, phù văn chớp lên, vẫn ghim vào trong cơ thể hắn ta, mặc cho hắn ta nghĩ trăm phương ngàn kế cũng không thể rút ra, đang liên tục không ngừng ăn mòn bản nguyên của hắn ta.

Đối phương đứng giằng co cách trời cao.

Vào lúc này, trong túi trữ vật của Phó Huyền Tự truyền đến động tĩnh, hắn ta hoàn toàn không lo lắng Thiếu Phù Đồ sẽ nhân cơ hội đánh lén, trực tiếp lấy ra Truyền Âm Phù lấp lóe ánh sáng thôi động.

"Phó sư huynh" Trong Truyền Âm Phù vang lên giọng của Đậu Đại: "Tứ điện hạ Lưu Lam hoàng triều, Thiên Cơ Tố Chân Thiên, luyện đan sư Vương Cao đều đã bình an trở về."

Phó Huyền Tự bình tĩnh nói: "Đã biết."

Sau đó thu hồi Truyền Âm Phù, lúc này giọng nói âm u lạnh lẽo của Thiếu Phù Đồ lên: "Tạo hóa tròn và khuyết, số trời Luân Hồi, Cửu Nghi sơn nghịch thế mà đi, chắc chắn sẽ nhận kiếp số Luân Hồi càng lớn hơn"

"Hôm nay ngươi lại ngăn cản Luân Hồi báo ứng vì thiên kiêu Lưu Lam hoàng triều, ngày khác Cửu Nghi sơn cũng tốt, Lưu Lam hoàng triều cũng được, chắc chắn phải trả giá gấp trăm lần, thậm chí cả nghìn lần."

"Ở dưới Luân Hồi, không thể ngăn cản đại kiếp."

"Cứ vùng vẫy giãy chết như thế, lại có ý nghĩa gì?"

Phó Huyền Tự hừ lạnh một tiếng: "Tà ma ngoại đạo, sắp chết đến nơi còn dám đổi trắng thay đen!"

Oanh! !!

Hai người đồng thời ra tay, đại chiến lại bộc phát.

Mạc thành.

Cửa phòng luyện đan.

Nơi đây vốn yên lặng, hiện tại càng ít ai lui tới.

Lúc gió thổi qua, xung quanh bóng trúc um tùm, càng thêm âm u hiên ngang.

Ngọc Tuyết Chiếu áo hồng váy trắng, hai búi tóc như xoắn ốc, ngồi xổm ở trên bậc thang trước đan phòng, hai tay chống cằm, buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm mấy con hồ điệp bay lượn nhẹ nhàng cách đó không xa.

Lúc đang ngẩn người, một bóng người quần áo đẹp đẽ nhẹ nhàng hạ xuống, lộ ra khuôn mặt như dao hoa mới nở, nghi thái vạn phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận