Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1674: Dạy ngươi làm quỷ

Tay áo rộng của nữ tử đón gió phồng lên, tóc dài tản ra như thác nước bay múa theo gió, trong lúc vội vàng di chuyển, thỉnh thoảng quay đầu quan sát, chính là Hồng Phấn tân nương đang tránh né sự đuổi giết của nha hoàn.

Sau khi nàng đi vào toà đình viện này, không dừng lại chút nào muốn trực tiếp đi ngang qua, tiếp tục ẩn núp, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua thành giếng lập tức dừng bước chân.

Tối hôm qua, nàng cũng trốn trong đáy giếng này, tránh thoát sự đuổi theo của nha hoàn!

Mặc dù bò lên từ trong giếng rất khó khăn, nhưng hiện tại lại không quan tâm những thứ này.

Nghĩ tới đây, Hồng Phấn tân nương lập tức ba chân bốn cẵng đi đến bên giếng, một cái váy tinh tế phức tạp nhấc lên, sau khi dạng chân ngồi trên mép giếng, trực tiếp nhảy xuống.

"Bịch!"

Nước giếng đen xì bắn lên cao cao, đập vào vách giếng xung quanh.

"Soạt, soạt, soạt."

Mặt nước khuấy động một hồi lâu, mới dần khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.

Hồng Phấn tân nương vừa rơi vào trong, lập tức cảm thấy một trận lạnh băng thấu xương, ý lạnh quanh quẩn ăn mòn như có thể thấm vào trong xương cốt.

Nàng vô thức rùng mình một cái, vừa ổn định thân hình một giọng nói âm u lạnh lẽo lập tức truyền vào trong tai: "Tiểu thư, ngươi ở đâu?"

"Tiểu thư..."

"Tiểu thư... Ngươi ở đâu..."

Hồng Phấn tân nương không do dự chút nào, lập tức chìm toàn bộ thân thể vào trong nước.

"Tiểu thư... Tiểu thư... Ngươi ở đâu... Ô đâu..."

Theo tiếng xột xoạt khi lá rụng bị giẫm nát, giọng nha hoàn càng ngày càng gần.

Chẳng mấy chốc, một cái đầu cổng kềnh hư thối vươn ra từ miệng giếng cổ xưa: "Tiểu thư, ngươi ở đâu?"

Tiếng gọi lạnh như băng quanh quẩn vừa đi vừa về ở giữa vách giếng.

Vừa nói xong, từng khối thịt băm hư thối, dòng máu đen ngòm trực tiếp nhỏ xuống trong giếng.

"Xoạch": "xoạch"...

Huyết nhục nhuộm vào nước giếng mờ mịt, mùi tanh hôi nhanh chóng tràn ngập.

Nha hoàn ghé vào miệng giếng, không có chút ý rời đi nào, trong giây lát khóe miệng đã mục nát hơn phân nửa của nàng đột nhiên nở một nụ cười quái đản, dữ tợn: "Tiểu thư, hóa ra ngươi ở chỗ này!"

Không đợi Hồng Phấn tân nương kịp phản ứng, ngay sau đó một cái tay nát sền sệt đã nhanh chóng xuyên qua nước giếng, cưỡng ép lấy mặt nạ nàng trên mặt xuống.

Hồng Phấn tân nương thay đổi sắc mặt, đã thấy nha hoàn toàn thân hư thối xuất hiện trong giếng, lơ lửng ở trước mặt nàng!

Nha hoàn đeo mặt nạ lên trên mặt mình, trong nháy mắt thân thể khôi phục như lúc ban đầu, nhìn lại trắng nõn yểu điệu, thanh xuân dào dạt, sinh cơ bừng bừng khó mà che chắn.

Vẻ hư thối tanh hôi trước đó chỉ là một trận ảo giác.

Nàng chậm rãi, chậm rãi nâng khuôn mặt đeo mặt nạ lên, ánh mắt lạnh băng xuyên qua mặt nạ, trừng trừng nhìn về phía Hồng Phấn tân nương, yếu ớt nói: "Tiểu thư, tìm ra ngươi rồi!"

Còn chưa nói hết cây, nha hoàn duỗi ra bàn tay mịn như củ sen, một phát bóp cổ họng Hồng Phấn tân nương!

Hồng Phấn tân nương không có chút sức phản kháng nào, lập tức bị một luồng lực lượng vô cùng cường đại lập tức ấn vào đáy giếng, hai gò má trực tiếp chìm vào bùn cát.

Cảm giác ngạt thở mãnh liệt lập tức tràn tới, hơi thở tử vong gào thét càn quét, nàng liều mạng giãy giụa nhưng sức lực của nha hoàn lại càng lúc càng lớn.

Thời gian dần trôi qua, một màn ký ức như phù quang lược ảnh hiện ra trong đầu nàng...

Trước tế đàn cổ xưa dính đầy tầng tầng lớp lớp vết máu loang lổ, nàng mặc trang phục hoa lệ, ngọc biếc quấn quanh, đang dùng bàn tay mềm mại nhuộm cây bóng nước từ từ rút ra một thanh chủy thủ sáng như tuyết.

Ánh sáng lạnh trên chủy thủ bắn ra xung quanh, lưỡi dao như gương soi sáng ra đôi mắt rất hứng thú của nàng, cùng nha hoàn bị trói gô trên tế đàn, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ ánh mắt cầu xin.

"Bộp, bộp, bộp..."

Váy dài xếp nếp vải thun màu đỏ thêu hoa nhẹ nhàng lay động, lộ ra giày nhỏ da dê màu đỏ hoa văn kim thụy vân dưới váy, theo tiếng bước chân rất nhỏ giẫm lên viên gạch điêu khắc hoa sen quấn nhánh, nàng không nhanh không chậm đi vòng quanh tế đàn.

Mỗi một bước đều như giẫm lên trái tim nha hoàn.

Nhìn vẻ mặt nha hoàn càng ngày càng hoảng sợ muốn chết, thậm chí cả người đều xụi lơ, một tiếng cười khẽ truyền ra.

Ngay sau đó, bàn tay tinh tế trắng nõn vững vàng đâm chủy thủ vào cằm dưới của nha hoàn, sau đó vạch lên trên một cái, đều đều cắt da mặt nàng thành hai nửa.

Máu tươi nhanh chóng chảy ra, lan tràn dọc theo vết thương.

Chủy thủ khéo léo cắt qua, da người trắng nõn bị cưỡng ép bóc ra, trong tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương dần lộ ra huyết nhục co rúm...

Cơn gió mạnh thổi qua cành lá, hoa cúc tung bay đầy trời.

Trong hơi sương, chủy thủ sáng như tuyết đột nhiên trượt xuống từ trong tay áo, rơi xuống đáy giếng.

"Cạch"

Tiếng động của thứ gì đó rơi xuống nước quanh quẩn giữa vách giếng, lân quang chầm chậm lấp lóe, trong giây lát yên tĩnh như lúc ban đầu.

Hồng Phấn tân nương đột nhiên lấy lại tinh thần, nàng không kịp nghĩ nhiều, một tay còn đang liều mạng cào cánh tay nha hoàn, một tay vội vàng sờ soạng ở trong bùn cát.

Chẳng mấy chốc, nàng cảm giác đầu ngón tay chạm đến chuôi dao găm, không chút do dự gì lập tức nắm lên chuôi chủy thủ trong ký ức rơi vào đáy giếng, hung hăng đâm vào cổ nha hoàn!

"ANH,
Bạn cần đăng nhập để bình luận