Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1627: Chưa từng thiên vị (2)

"Đệ tử không biết vì sao hai người này còn chưa về tông"

Nói đến đây, Tô Ly Kinh không cần phải nhiều lời nữa.

Ở trước mặt tổ sư, hắn ta không dám nói dối.

"Minh Huyết" tổ sư có thủ đoạn xác nhận lời nói của hắn ta là thật hay giả.

Hiện tại hắn ta chỉ cần bắt được hai điểm quan trọng nhất: Thứ nhất, mặc dù hắn ta thật sự muốn giết người cũng biến thành hành động, nhưng sự thật là hắn ta không giết Bùi Lăng và Lệ Liệp Nguyệt; thứ hai là việc hai người này mất tích không hề liên quan đến hắn ta!

Việc khác, dù Lệ thị và Tư Hồng Khuynh Yến, hoặc những người khác nói thế nào, hắn ta đều không thèm để ý.

Hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng bồi thường!

"Minh Huyết" tổ sư nghe, khẽ gật đầu, hiện tại Bùi Lăng đi U Tố mộ, lúc hắn ta đối phó đọa tiên cũng đã biết rõ chuyện này.

Lời nói của Tô Ly Kinh đúng là thật...

Hiện tại việc này cũng rất dễ xử lý.

Nghĩ đến đây: "Minh Huyết" tổ sư bình tĩnh nói: "Bản tọa đã hiểu rõ chuyện đã xảy ra."

"Việc này, là Tô Ly Kinh có lỗi."

"Nên phạt."

"Hiện cách vị trí Tông Chủ của hắn, do Thánh Nữ Tư Hồng Khuynh Yến đời trước tạm thay."

"Tất cả tài nguyên tu luyện tài sản trên danh nghĩa của hắn thuộc về Thánh Tử Bùi Lăng..."

Nói đến đây: "Minh Huyết" tổ sư dừng lại một chút, Tư Hồng Khuynh Yến là phu nhân của Tô Ly Kinh cũng là tài nguyên song tu, nhưng nàng phải tạm thời tiếp nhận vị trí Tông Chủ, lại không tiện trực tiếp phạt Bùi Lăng.

Thế là: "Minh Huyết" tổ sư hơi suy nghĩ, lại nói tiếp: "Chính thê Tư Hồng Khuynh Yến của hắn cùng nằm trong số đó, chỉ cần để Bùi Lăng tu luyện mười lần là đủ"

Nghe đến đó, Tô Ly Kinh lập tức ngạc nhiên.

Lần trước Bùi Lăng thải bổ chính thê của hắn ta trước mặt mọi người, chỉ phạt một vạn linh thạch, lần này mình không giết chết Bùi Lăng, không phải Bùi Lăng cũng không có tổn thất gì sao?

Vì sao tổ sư phạt nặng như vậy?

Hơn nữa, Tư Hồng Khuynh Yến cùng nằm trong số đó? Tư Hồng Khuynh Yến cũng coi như tài nguyên tu luyện của hắn ta? Còn phải cho Bùi Lăng tu luyện mười lần?

Lão bất tử tổ sư này, đầu óc bị nắp quan tài đọa tiên kẹp hỏng hay sao?

Nhưng không đợi Tô Ly Kinh và một đám Thái Thượng trưởng lão phản ứng, Tư Hồng Khuynh Yến sắc mặt khuất nhục là người đầu tiên trả lời: "Vì phu quân, thiếp thân cần tuân mệnh lệnh của tổ sư!

"Minh Huyết" tổ sư khẽ gật đầu, sau đó nói: "Tô Ly Kinh, Lệ Tân, hai người các ngươi còn có ý kiến gì không?"

Lệ Tân lập tức hành lễ, nói: "Tổ sư nhìn rõ mọi việc, công chính vô tư, đệ tử không có ý kiến"

Lúc này trong lòng hắn ta thật sự rất hài lòng.

Tổ sư cho ra xử phạt, là giao toàn bộ tài nguyên tu luyện của Tô Ly Kinh cho Bùi Lăng.

Điều này nói rõ ở trong mắt tổ sư mắt, Bùi Lăng căn bản không có việc gì!

Bùi Lăng cũng không gặp nguy hiểm, vậy Lệ Liệp Nguyệt ở cạnh đối phương, tất nhiên cũng không thể xảy ra chuyện.

Đã vậy, lấy mất vị trí Tông Chủ của Tô Ly Kinh đã quá đủ với Lệ thị!

Về phần những tài nguyên tu luyện kia của Tô Ly Kinh, cũng không quan trọng với Lệ thị.

"Minh Huyết" tổ sư nhìn về phía Tô Ly Kinh.

Cảm nhận được ánh mắt bình tĩnh của tổ sư, Tô Ly Kinh lập tức kịp phản ứng, hắn ta hít sâu một hơi, hành lễ nói: "Đệ tử không có ý kiến"

"Minh Huyết" tổ sư khẽ gật đầu, chậm rãi nói: "Bản tọa là tổ sư, từ trước đến nay công bằng công chính, chưa từng thiên vị bất kỳ bên nào"

"Hiện tại hai người các ngươi đều hài lòng với kết quả, rất không tệ."

"Chuyện này dừng ở đây. Tốt, các ngươi đều lui ra đi"

Đám người rối rít hành lễ: "Vâng!"

Vạn Hủy hải.

Trên mặt biển mênh mông, màu nước đen như mực.

Ngẫu nhiên có mấy khối xanh thẳm quan sát, từ trên cao xuống lộng lẫy quỷ dị, vây quanh từng hòn đảo hình dạng khác nhau.

Một hòn đảo trong số đó có địa hình hẹp dài như một con cá trạch to lớn.

"Dát": "đát"..

Trong tiếng chim hót to rõ, từng con chim biển tuyết trắng đưa lưng về phía trời chiều bay về trên đảo, bóng dáng khoác lên viền vàng nhanh chóng biến mất ở giữa cỏ cây rậm rạp.

Trong rừng dừa ở gần chính giữa hòn đảo, suối nước lững lờ.

Đây là suối nước ngọt hiếm có trên biển đảo, dọc theo con suối nhỏ này, hai bên bở có trăm tòa trúc lâu cao thấp xen vào nhau, lại là một thôn xóm phàm nhân.

Đang lúc hoàng hôn, khói bếp lượn lờ.

Trong tiếng gà gáy chó sủa to tiếng làm ồn ào, mấy tên hài đồng vung lá cây cọ, đang chơi đùa trên khoảng đất trống ở giữa trúc lâu.

Đám phụ nhân búi tóc thật cao, mặc váy dài đi ra đi vào chuẩn bị cơm tối, mùi hương thiêu đốt đun nấu thuỷ sản trộn lẫn hương thơm cô cây đặc biệt ở bản địa tản ra, khiến đám hài đồng đang chơi đùa không muốn chơi nữa, liên tiếp chạy đến cạnh lò há to vọng nũng nịu, lấy đồ ăn.

Các hán tử vừa ra biển trở về đang để trần lồng ngực màu nâu đậm, chia ra ngồi trên cái ghế con trước cửa, vừa nói chuyện vừa dọn dẹp lưới đánh cá chờ ăn cơm.

Một con chó con màu đen vung vẩy cái đuôi, đi theo sau lưng chủ nhân ngược xuôi.

"Tiểu Hắc, đi!" Tiểu chủ nhân vừa lấy được một miếng cá từ trong tay mẫu thân, hai ba miếng gặm xong thịt cá, nắm lấy xương cá còn lại ném mạnh về phía cửa thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận