Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 3009: Quá khứ đã trôi qua

Tiếng nói vừa dứt, một bóng trắng thoát ra từ trong cấm chế, nàng váy dài bồng bềnh, váy kéo Cửu Vĩ, tóc xanh như mây búi lên cao cao, mộc trâm cắm nghiêng, đầu đội vòng hoa bện từ linh hoa ngũ sắc, cung trang nền trắng nhàu kim phấp phới giữa cơn gió dài, tiên tư dật mạo, ưu nhã xinh đẹp, trông hoàn mỹ không một tì vết, tràn đầy khí tức mờ mịt cao xa.

Mặt mũi của nàng rất xa lạ với đám người Bùi Lăng, nhưng chẳng biết tại sao hắn thấy hơi quen thuộc với bóng dáng này.

Đám người không kịp suy nghĩ sâu xa, trời cao đột nhiên chấn động!

Oanh! !

Trong tiếng vang kinh thiên động địa, lôi đình cuồn cuộn gào thét rơi xuống.

Tất cả lôi đình như thiên hà cuồn cuộn, hoàn toàn đánh trúng bóng dáng cung trang nền trắng nhàu kim kia.

Cửu Vĩ áo trắng lập tức rơi xuống từ trên cao như một khối thiên thạch, nện mạnh xuống đất.

Mặt đất đột nhiên chấn động, bụi mù bắn tung toé như sương, mấy kẽ nứt lập tức sinh ra hố sâu, nhanh chóng lan tràn xung quanh mình.

Cát bụi tung bay, rì rào rơi xuống.

Cách vô số bụi mù, mơ hồ có thể thấy được một Cửu Vĩ áo trắng hãm sâu vào đáy hố, hoa văn nhàu kim lộng lẫy ảm đạm, váy dính bùn, khí tức suy yếu, không nhúc nhích nằm ngã trên mặt đất, ý hoàn mỹ đã không còn tồn tại!

Ba lượt kiếp lôi rơi xuống, điện quang tím xanh trên bầu trời chầm chậm thối lui.

Thiên kiếp tạm thời dừng lại.

Kiếp vân bao phủ toàn bộ Thanh Khâu vẫn nặng nề.

Bóng đen to lớn như lồng giam vô hình, vẫn giam cấm chúng sinh trong phương thiên địa này.

Nơi xa, cấm chế vừa bị đánh mở lập tức đóng lại.

Bụi mù bay lên chậm rãi rơi xuống, núi rừng im lặng, mọi tiếng động yên ắng.

Trên sườn núi nhỏ, sau một trận trầm mặc "Không Mông" hơi do dự nói: "Chắc Cửu Vĩ Hồ tộc không phải đang diễn trò...

Bùi Lăng không nói gì, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua tên Cửu Vĩ áo trắng đang hôn mê kia.

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, một phục khắc thể huyền bào vác đao lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.

Tên phục khắc thể này không do dự chút nào cất bước, nhanh chóng chạy về phía Cửu Vĩ áo trắng đang hôn mê.

Chẳng mấy chốc, hắn rơi xuống hố sâu, xuất hiện bên cạnh Cửu Vĩ áo trắng.

Trong cái hố mới xuất hiện, kiếp lực tản khắp vô cùng dày đặc, trên mặt đất cháy đen, cái hố có vết tích lưu ly loang lổ.

Lúc này, phần lớn kiếp lực đang bị Cửu Vĩ áo trắng hấp thu từng chút một, thương thế của nàng cũng đang chậm rãi khôi phục. Phục khắc thể lập tức ra tay, hóa chưởng làm đao, đột nhiên chém về phía đầu Cửu Vĩ áo trắng Cửu Vĩ áo trắng không có bất kỳ phản ứng gì, thấy nàng sắp vẫn lạc dưới một kích này, Bùi Lăng tâm niệm vừa động, cổ tay phục khắc thể hơi lệch ra, sượt qua hai gò má của Cửu Vĩ áo trắng, hung hăng chém vào đáy hố.

Ầm ầm...

Một khe rãnh to lớn lập tức xuất hiện, trong chớp mắt xông ra mép hố sâu, chém ra một cái hố to khắc sâu ở trên mặt đất.

Từ đầu đến cuối, Cửu Vĩ áo trắng đều bất tỉnh nhân sự, không có bất kỳ hành động gì.

Toàn bộ Cửu Vĩ Hồ tộc cũng không có bất kỳ Hồ tiên nào ra mặt, ngăn cản phục khắc thể của hắn.

Thấy thế, "Không Mông" lập tức nói: "Cửu Vĩ Hồ tộc xảy ra chuyện!"

"Mặc Côi" khẽ gật đầu, tình huống hiện tại rất rõ ràng, kiếp vẫn trên đỉnh đầu không phải nhằm vào bọn họ, mà nhằm vào Cửu Vĩ Hồ tộc!

Cũng chính vì thiên kiếp, tất cả Cửu Vĩ Hồ tộc đều ở trong cấm chế, lại cố hết sức che giấu khí tức, sợ bị thiên kiếp khóa chặt.

Điều này...

Chính là cơ hội của bọn họ!

Sau đó, bọn họ có thể hoàn toàn buông tay buông chân, không cần có bất kì cố kỵ gì!

Nghĩ tới đây, "Mặc Côi" lập tức nói: "Tên Cửu Vĩ hôn mê này chắc chắn biết chút ít gì đó"

"Bây giờ chúng ta muốn rời khỏi nơi đây, tên Cửu Vĩ này rất quan trọng!"

Nghe vậy, Bùi Lăng cũng khẽ gật đầu, nhưng vì lý do cẩn thận, hắn vẫn nói: "Các ngươi đều ở lại đây, đừng lộn xộn.

Những người khác nghe vậy đều gật đầu: "Được!"

Thế là, Bùi Lăng vừa sải bước ra, trong nháy mắt đi đến bên cạnh Cửu Vĩ áo trắng.

Cửu Vĩ áo trắng như không phát hiện chút nào, nàng yên tĩnh nằm nghiêng trong cát bụi, bụi bẩn cát đá bao trùm làn váy, vẩy xuống đầy người, cho dù như thế vẫn không cách nào che giấu phong thái nghiêng nước nghiêng thành của nàng.

Đôi mắt hẹp dài nhắm chặt, lông mi dài như quạt lông tạo ra bóng đen nặng nề, càng làm nổi bật da sáng trắng hơn tuyết như thổi qua là rách, oánh nhuận sáng ngời. Khuôn mặt nàng sáng trong, ngũ quan vô cùng tinh xảo, cho dù trọng thương hôn mê vẫn cho sinh linh một loại cảm giác xa hoa lộng lẫy.

Trên cung trang nền trắng nhàu kim có một vài mảng máu tươi thấm ra, như hàn mai nở rộ trong tuyết, vết máu chưa khô cạn, thương thế của Cửu Vĩ áo trắng đã khôi phục rất nhiều.

Ý hoàn mỹ lại bao phủ cả người nàng.

"Vô Cấu thái" đặc biệt thuộc về "Tiên" lại hiện ra.

Chỉ có điều, cung trang của nàng bị tổn hại nhiều chỗ, lộ ra da thịt óng ánh trong sáng, như dãy núi nhìn về phía bầu trời trong xanh phía xa, mây che sương quán, hình dáng mông lung; lại như cách nước ngắm rừng hoa, mênh mông trong làn sương, rực rỡ đỏ hồng.

Loại cảm giác phong tình vô hạn, kiều mị kia như tản ra từ trong xương cốt, phong lưu tự nhiên, điên đảo chúng sinh.

1097 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận