Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1368: Quy tắc trong ngục

Giới luật lấy lực lượng pháp tắc chỉ định, tuyệt đối không thể vi phạm; mà mục cấm là quy củ do người trông coi tự đặt ra.

Chỉ cần không bị phát hiện, vậy đồng nghĩa không có vi phạm.

Đương nhiên, những điều này không liên quan đến hắn, dù sao sau khi vào đây một thời gian, hắn sẽ tìm một nơi thích hợp để tu luyện.

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng bắt đầu dò xét hoàn cảnh xung quanh.

Ở phía trước cách hắn không xa là Khương Du Nghĩa, cũng đang một lòng hai việc hết nhìn đông tới nhìn tây.

Lúc này hành động của phần lớn phạm nhân đều không khác là mấy, cảnh giác xung quanh, đánh giá hoàn cảnh xa lạ trước mắt.

Người khác biệt duy nhất là Long Thao Nhĩ, không biết người này có phải không chịu được sự chênh lệch quá lớn từ thiên chi kiêu tử trong thư viện hàng đầu Lưu Lam hoàng triều, lưu lạc thành tù phạm Độ Ách uyên hay không, từ đầu tới đuôi đều ngơ ngác, vô cùng ngây ngốc.

Dù hiện tại đã đến nơi đây, đôi mắt vẫn vô thần, chết lặng trừng mắt nhìn phía trước.

Lúc này, Niếp Bích Lưu tuyên bố xong giới luật, phân phó nói:

"Tốt, hôm nay các ngươi vừa tới, có thể nghỉ ngơi một ngày. Từ ngày mai bắt đầu khai thác đá."

"Đi vào từ con đường mòn phía sau kia là chỗ nghỉ ngơi."

Nghe vậy, các phạm nhân hơi rối loạn, nhưng có lẽ phạm nhân bị điểm đến khu chữ "Hoàng" đều khá vô hại, cuối cùng bọn họ vẫn thành thật nghe theo sự chỉ huy của Niếp Bích Lưu, đi vào con đường mòn kia.

Chờ sau khi bóng lưng những người này đều biến mất ở trên đường mòn, một đoàn người vừa đi đến lối vào hẻm núi, đám người mặc áo bào nền trắng hoa văn xanh đều là "Trượng Trực"

trong khu chữ "Hoàng".

Tiêu Giám và Tư Hồng Diệu Ly đều ở trong đó.

Xuyên qua đường mòn, trước mắt rộng mở trong sáng là một đáy cốc rộng lớn.

Sắc trời tối tăm mờ mịt, dưới ánh sáng như màu máu, sương mù như ẩn như hiện trên sườn đồi ở phía xa.

"Bang bang": "bang bang": "bang bang", hòn đá nên vang động quanh quẩn toàn bộ trong cốc.

Trong tiếng đánh hòn đá đơn điệu, xen lẫn tiếng trầm đục khi đánh vào huyết nhục.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trong cốc không có một ngọn cỏ, mặt đất như sa mạc, một vài cột đá ngổn ngang lộn xộn đứng sừng sững.

Những cột đá này bị ăn mòn đã lâu, hiện ra hình dạng cây nấm, cao thấp trải rộng toàn cốc.

Lúc này, rất nhiều phạm nhân cũ tóc xõa chân trần, tay chân kéo xiềng xích, hoặc đứng hoặc ngồi hoặc ngồi xổm, đều đang gõ hòn đá hình thù kỳ quái.

ở giữa mấy cây cột đá cách đó không xa, có hai người đang đánh nhau, một người trong đó nắm lấy đầu một người khác, mặt không thay đổi hung hăng đập vào trên trụ đá.

Một lần, hai lần, ba lần... Huyết nhục bắn ra, xương cốt trắng hếu.

Nếu là phàm nhân, thương thế như vậy đã sớm mất mạng, nhưng có thể tiến vào nơi đây, kém cỏi nhất cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ, cho dù không thể tu luyện, chỉ dựa vào cường độ nhục thân sau khi Kết Đan cũng đủ để tiếp nhận vết thương da thịt này.

"Về sau ngươi là chó của Điêu Thẩm Ngôn ta, hiểu rõ chưa?"

Người thắng lạnh lùng quát hỏi.

Những người khác làm như không thấy điều này, tiếp tục làm công việc trên tay.

Nhưng sau khi bóng dáng phạm nhân mới thứ nhất xuất hiện, dường như nghe được lời dặn dò gì đó, tiếng gõ liên miên đột nhiên dừng lại.

Hai người đang đánh nhau cũng đột nhiên dừng lại động tác.

Tất cả phạm nhân cũ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn trừng trừng về phía người mới tới.

Bọn họ bẩn thỉu như đã rất lâu rồi chưa từng rửa mặt, sợi tóc tán loạn rối tung trên khuôn mặt đây dơ bẩn, trong khe tóc lộ ra ánh mắt khát máu, hung lệ, lạnh lùng...

Thung lũng vốn ảm đạm âm u lạnh lẽo, bầu không khí đột nhiên căng cứng.

Thấy tình cảnh này, phạm nhân đi đầu tiên vừa đứng vững, hai mắt nhắm lại.

ở phía sau hắn ta, phạm nhân mới khác cũng nhận ra điều gì đó, rối rít ngừng chân, ánh mắt lấp lóe đánh giá người trong cốc.

Ánh mắt Bùi Lăng yên tĩnh dừng lại theo đám người, cách hắn không xa, Long Thao Nhĩ vẫn tinh thần hoảng hốt.

Giằng co một lát, đột nhiên có một người đi ra từ trong số phạm nhân cũ, chỉ vào Long Thao Nhĩ, trầm giọng hỏi: "Học sinh Ngọc Lân thư viện?"

Nghe được bốn chữ "Ngọc Lân thư viện", cả người Long Thao Nhĩ chấn động miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn về phía người kia, nói giọng khàn khàn: "Ngươi... Ngươi biết ta?"

Người kia ngắn gọn nói: "Ngươi đi theo ta."

Long Thao Nhĩ không rõ ràng cho lắm, vô thức di chuyển bước chân đi ra từ trong đám người.

Người kia ra hiệu hắn ta đi đến bên cạnh mình, chợt nói với mọi người: "Các ngươi có thể tiếp tục."

Đợi sau khi người kia dẫn theo Long Thao Nhĩ đi xa, rất nhiều phạm nhân cũ trong cốc lập tức lộ ra một nụ cười dữ tợn, sau đó những người mới đi tới về phía trước, chẳng mấy chốc đã bao bọc vây quanh tất cả người mới.

Một người mới cao lớn vạm vỡ, mặt mũi đây vẻ dữ tợn cau mày hỏi: "Chuyện gì?"

Phạm nhân cũ đi đầu lạnh lùng nói: "Lão tử là Phạm Bình. Mới tới có biết quy củ của nơi này hay không?"

Một người mới khác dáng người cao, màu da đen nói: "Ba luật bốn cấm, vừa nãy đã nghe Tiết cấp trưởng kia nói qua...

Còn chưa nói hết câu, Phạm Bình trực tiếp đánh một quyền tới.

Ầm!

Người mới dáng người cao to mặt mũi đầy dữ tợn kia không có chút sức phản kháng nào, trực tiếp bị đánh cho bay ngược ra, đâm mạnh vào trên vách đá, sau khi bất lực trượt xuống, lúc này há mồm phun ra một ngụm máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận