Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1786: Kinh thành dị biến

Trong hoang vu, cô mộ yên tĩnh đứng sừng sững, cách hắn ta không xa, mộ bia hoàn hảo như lúc ban đầu lại không chịu bất cứ thương tổn gì.

Sau khi dư chấn tự bạo chầm chậm tản đi, thân hình Lệ Liệp Nguyệt mới hiện ra từng chút một từ giữa không trung.

Mặc dù đường đi bị ngăn cản, nhưng trên dưới cả người nàng lại lông tóc không tổn hao gì.

Tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong tự bạo đã không thể đả thương nàng vào lúc này!

Cùng lúc đó, mặt đất tham lam thôn phệ huyết nhục của Chung Quỳ Việt Cức rải đầy đất, khí tức của Hồng Phấn tân nương và "Tù" lập tức cất cao một đoạn.

Lúc này: "Tù" từ tốn nói: "Tiếp tục."

Ninh Vô Dạ không do dự chút nào, lập tức lao về phía Lệ Liệp Nguyệt.

Yến Minh Họa lập tức giận tím mặt, lúc này vỗ ra một chưởng, chưởng kình hùng hậu đánh xuống đầu "Từ.

rầm rầm rầm...

Kinh thành.

Nhà đỏ thắm lầu xanh liên miên dựng lên, giữa nhà cửa san sát nối tiếp nhau, người qua lại trên con dường như dệt, tiếng rao hàng không dứt bên tai, cảnh tượng phồn hoa.

Chỗ cửa thành, đội ngũ uốn lượn như rắn, một nhóm binh lính giáp trụ tươi sáng đang cẩn thận kiểm tra bọc hành lý của người vào thành.

"Bộp, bộp, bộp...

Mặt đất khẽ chấn động, đột nhiên có một đội nhân mã chạy tới từ trên quan đạo, bọn họ đều mặc giáp đen, khí thế hung hãn sắc bén.

Đội nhân mã này động tác đều nhịp, trong hành động thể hiện rõ vẻ tinh nhuệ, lúc lao vùn vụt mơ hồ bảo vệ một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường ở giữa.

Trông xe ngựa kia bình thường không có gì lạ, xuyên qua màn kiệu bay lên lúc xóc nảy có thể thấy kia như là một bóng người còng xuống.

Binh lính thủ vệ đứng đằng xa thấy cảnh này, ánh mắt nhìn vào áo giáp đen, lập tức thay đổi sắc mặt, đây là cấm quân xuất hành làm nhiệm vụ trở về!

Bọn họ lập tức hô quát bách tính xếp hàng ở cửa thành, lệnh cưỡng chế bọn họ né tránh sang hai bên đường, đừng cản trở đường đi của cấm quân.

Cửa thành vốn bị chặn đến chật như nêm cối, nhanh chóng dọn ra một con đường có thể để tuấn mã đi qua.

Đội ngũ giáp đen không dừng lại chút nào, gào thét mà qua, xông vào trong thành.

Trên phố dài, bên ngoài cửa hàng thợ may nào đó, thiếu nữ dáng vẻ tiểu gia bích ngọc dẫn theo một nha hoàn áo vải đứng ở cửa, ánh mắt hâm mộ nhìn bộ váy tỏa ra ánh sáng lung linh ở bên trong.

Đây đều là nghê thưởng vũ y chỉ có nhà giàu thật sự mới có thể hy vọng xa vời, không phải thứ mà dạng nữ hài tử có gia cảnh chỉ được coi là giàu có như nàng có thể nghĩ đến...

Nhìn một chút, móng ngựa sau lưng cuồn cuộn, chạy ngang qua.

Lúc đầu thiếu nữ và nha hoàn chưa để ý tới, nhưng vô thức khuôn mặt các nàng nhìn váy áo đã hiện ra về tham lam.

Dưới cây liễu, một thư sinh mặc cũ áo sỉ ngốc nhìn qua bờ sông bên kia, đây là xóm làng chơi lớn nhất ở kinh thành, tháng này mới chọn hoa khôi tuổi vừa mười lăm, thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành, lúc đi theo đồng môn giàu có uống rượu nhìn thoáng qua đã khó quên được, đáng tiếc một chén nước trà ở chỗ kia cũng tốn năm lượng bạc, căn bản không phải nơi mà loại thư sinh nghèo như hắn ta có thể chịu được...

Móng ngựa cộc cộc chạy qua, vẻ hâm mộ và ao ước trong mắt thư sinh đột nhiên hóa thành sự tham lam thuần túy.

Bên cạnh cầu, trà lâu, quán các, nhà cao cửa rộng, phòng ốc sơ sài hềm nhỏ...

Tiếng vó ngựa cộc cộc cộc lướt qua, trên mặt mọi người đều hiện ra vẻ vô cùng tham lam.

Sự tham lam dần dày đặc, khuôn mặt của bọn họ bắt đầu mọc ra từng cái miệng có to có nhỏ, cuối cùng ngay cả con mắt, cái mũi, lỗ tai... Cũng bị miệng mới mọc thay thế.

Lúc này, vốn là lúc kinh thành náo nhiệt nhất.

Nhưng theo đội ngũ giáp đen lao vùn vụt qua, lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nhìn xuống từ trên cao, kinh thành to như vậy đang giảm tiếng động từng chút một, lại như chết đi từng chút một...

Không khí quỷ dị dần lan tràn...

Phía Tây Nam hoàng cung.

Một tòa miếu thờ nguy nga hùng tráng, xa xỉ hoa mỹ, đại điện cung phụng tượng thần, rèm châu cuốn cao, trong điện thờ lại rỗng tuếch, căn bản không có sự tồn tại của tượng thần.

Cửa lớn miếu thờ đóng chặt, một cặp giấy niêm phong dán trên cửa.

Ánh nắng chiếu xuống bảng hiệu, chiếu sáng năm chữ "miếu Trấn Tà đại tiên" rạng rỡ.

Toàn bộ bên ngoài miếu thờ đều có trọng binh trấn giữ, vây chật như nêm cối.

Phát hiện đội ngũ tới gần, những sĩ tốt này không hề thả lỏng, ngược lại rối rít để phòng.

Chỉ có điều, lúc thấy đội ngũ giáp đen, lại thấy bọn họ vây quanh xe ngựa, tướng lĩnh cầm đầu lập tức thở phào, làm động tác tay ra hiệu thủ hạ thu hồi cung nỏ, đi xuống bậc thang nghênh đón.

Trong giây lát, đội ngũ giáp đen dừng lại dưới bậc thang trước cổng chính miếu thờ.

Tướng lĩnh trông coi không để ý bất kỳ kẻ nào, nhanh chân đi đến bên cạnh xe ngựa, quỳ một chân trên đất nói: "Cung nghênh Trấn Tà đại tiên quy vị!"

"Hương đến!"

Lập tức có sĩ tốt chạy như bay, mang lư hương và hương dây tới.

Tướng lĩnh bày lư hương ở trên bậc thang miếu thờ, cắm hương dây đã đốt vào, trịnh trọng hành lễ vào bên trong điện thờ miếu thờ.

Cuối cùng lúc này mới đứng lên, nói với đội ngũ giáp đen: "Chư vị huynh đệ vất vả."

"Dựa theo quy củ, tượng thần đại tiên quy vị cần kiểm tra không sai, mới có thể vào miếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận