Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1757: Giao cho ta (1)

Bỗng nhiên, nó ngửa đầu phát ra một tiếng gào thét như hung thú, thân hình nhanh chóng bành trướng, trong khoảnh khắc đã vô cùng to lớn như một tòa núi nhỏ.

Hắn ta đột nhiên duõi ra cánh tay dưới xương sườn, đột nhiên chộp về phía hai người.

Sắc mặt Lệ Liệp Nguyệt lạnh lẽo, váy lụa nhẹ xoáy, lúc này nói:

"Giết!"

Nói xong, nàng không hề do dự đánh một chưởng về phía Lô Hoa đại tiên.

Chưởng phong gào thét xen lẫn từng tiếng quỷ khóc, sương đen lóe sáng xung quanh, trong hình bóng lay động, khí tức âm hàn tùy ý tràn ngập.

Cùng lúc đó, băng rua trên vạt áo Yến Minh Họa bay múa, thải y uốn lượn, ngước mắt nhìn về phía con mắt Lô Hoa đại tiên, lạnh lùng nói: "Chiến!"

Chỉ một thoáng, nàng cũng đã đánh ra một quyền.

Trong quyền kình lạnh thấu xương, sinh cơ bừng bừng, như gió xuân phất qua mặt đất, vô số cỏ mầm mọc lên từ mặt đất, từng tia từng sợi lực lượng cứng cỏi cuốn về phía Lô Hoa đại tiên.

ầm ầm!

Lô Hoa đại tiên duỗi ra hai cánh tay trong chưởng ảnh và quyền kình, lập tức truyền ra hai tiếng động nặng nề.

Ngay sau, quyền chưởng đều biến mất.

Sau khi hai tay Lô Hoa đại tiên hơi chao đảo một cái, tiếp tục đánh về phía hai người Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa.

Oanh!

Mặt đất chấn động dữ dội, lít nha lít nhít vết rách nhỏ vụn lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Cánh tay người mọc đầy lông vũ đánh mạnh xuống mặt đất, lại thất bại một lần nữa!

Tay áo Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa nhẹ nhàng đã xuất hiện cách đó không xa. Người trước cong cổ tay một cái, lập tức lấy ra (Độ Kiếp Trấn Hồn Linh], tiếng chuông "đinh linh linh" trong trẻo êm tai vang lên như hất lên ánh trăng gợn sóng, chầm chậm đánh về phương xa.

Yến Minh Họa hơi đưa tay cầm một cái ô lụa nền màu hồng nhạt vẽ suối nước hoa thụ.

Lúc tiếng chuông giòn vang, Lệ Liệp Nguyệt đã thôi động bản mệnh pháp bảo này, trong bóng tối lập tức duỗi ra từng cánh tay bọc trong tay áo như sương mù, lạnh băng trắng bệch cuốn lấy tay chân Lô Hoa đại tiên.

Giữa không trung, dù ảnh trùng điệp che đậy ánh trăng ánh sao như bồ công anh to lớn đầy trời.

Sau khi tất cả dù ảnh xuất hiện, lập tức lướt về phía Lô Hoa đại tiên.

ầm ầm ầm ầm ầm! !

Trong chớp mắt lít nha lít nhít dù ảnh tới gần Lô Hoa đại tiên, lập tức ầm vang nổ tung!

Sóng khi như gợn sóng tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn, mặt đất không ngừng chấn động, chỉ một thoáng cát bay đá chạy, đám sơn tặc vốn đang muốn tiến về Lô Hoa miếu giật mình, không nhịn được dừng bước hốt hoảng nhìn quanh, trong tầm mắt lại chỉ có cát bụi che đậy tầm mắt, bên trong không ngừng truyền ra tiếng động cực lớn nhưng không nhìn rõ thứ gì, lập tức không biết làm sao.

Ở bên ngoài trại, cỏ lau che trời không ngừng lay động, tiếng gió gào thét, hoa lau điên cuồng rơi xuống, bay lả tả như một trận bão tuyết mềm mại.

Trong giây lát, tất cả dù ảnh nổ xong, giữa không trung chỉ có bông hoa tung hoành ngang đọc, tuỳ tiện bay lượn. Đã thấy Lô Hoa đại tiên lông tóc không tổn hao gì, lúc tròng mắt đen nhánh nhìn qua hai người Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa sáng lên huyết quang màu đỏ tươi.

Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa đột nhiên không nhịn được ho khan, tu vi khí tức của hai người không thay đổi nhưng trạng thái nhục thân lại nhanh chóng suy yếu, tâm hoảng khí đoản, tay chân bất lực, đầu váng mắt hoa, cảm giác suy yếu như thủy triều cuốn tới, dường như ngay cả đứng thẳng cũng là một việc cực kỳ chật vật... Dường như đột nhiên bị bệnh nặng gì đó!

Là nguyền rủa!

Hai người nhanh chóng kịp phản ứng, Lệ Liệp Nguyệt lập tức tâm niệm vừa động lấy ra một viên Ma Đan màu sắc đỏ gừng, trải rộng đường vân quỷ dị, nuốt vào.

Đan dược vào miệng, khuôn mặt tái nhợt của nàng nhanh trong hiện ra một vòng huyết sắc vô cùng xinh đẹp, dược lực tan ra, trong giây lát khí sắc đã nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

Yến Minh Họa cũng đưa tay vào túi trữ vật, tay lấy ra phù lục màu ửng đỏ dán ở trên người.

Phù lục nhảy lên một đám linh hỏa màu sắc tỉnh khiết, khí tức nhu hòa, lúc thiêu đốt không ngừng tản ra khí đen bừng bừng.

Cùng lúc đó, lực lượng của Yến Minh Họa nhanh chóng khôi phục.

Ngay lúc hai người khống chế nguyền rủa, Lô Hoa đại tiên lại ra tay, lần này nó đột nhiên thò người ra, cánh tay mọc đầy lông vũ nắm chặt như trọng chùy hung hăng nện xuống hai người.

Tốc độ một kích này cực nhanh, hoàn toàn không bị hình thể khổng lồ của hắn ta hạn chế.

Tiếng gió nặng nề như núi đổ nghiêng.

Nắm đấm to lớn mơ hồ chìa ra đầu ngón tay sắc bén, mang theo khí thế sắc bén vô song ầm vang rơi xuống!

Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa vừa khống chế nguyền rủa, lúc này lại đã tránh không kịp.

Thời khắc mấu chốt, một mặt cờ xí nền đen hoa văn đỏ phần phật tung bay, lại là Yến Minh Họa giơ lên [Tru Ác Kỳ] ngăn ở trước người mình.

Cùng lúc đó, váy đen lóe lên, Lệ Liệp Nguyệt đã xuất hiện ở sau lưng Yến Minh Họa, hai tay dúng sức chống đỡ hai vai nàng.

Oanh!

Yến Minh Họa và Lệ Liệp Nguyệt lập tức bay ngược ra, nhưng mặt cờ [Tru Ác Kỳ] hơi lắc lư, đánh văng ra rất nhiều lực đạo, hai người nhanh chóng ổn định thân hình giữa không trung, lại chưa từng bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận