Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1388: Làm tất cả mọi người lãng quên (2)

Bởi vậy, ngày mai tuyệt đối không thể liều lĩnh mạo hiểm.

"Vậy... Sớm để tất cả mọi người quên mất ta!" Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, bóng dáng Bùi Lăng âm vang vỡ nát, trong nháy mắt hắn đã biến mất trong Chân Không Hóa Linh đại trận.

Khu chữ "Hoàng".

Trước vách đá mấp mô, tiếng "keng keng keng" đơn điệu không ngừng vang lên.

Phạm Bình tóc dài rối bời ở sau lưng, ở trần cầm một cái thạch chuỳ, hung hăng gõ vào vách đá trước mặt: "Con mẹ nó... Cuộc sống này đã đủ khó khăn, hiện tại khai thác đá cũng có thể chết, sau này còn sống thế nào?"

"Suyt! Nói nhỏ chút, đến nay đám Tiết cấp chưa điều tra ra mánh khóe, đều đang nghi ngờ có phải một vị ma đạo cự phách nào đó trà trộn vào đây hay không... Chính ngươi muốn chết, cũng đừng kéo lão tử theo!"

Phạm Bình nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, chợt hừ lạnh: "Trông ngươi sợ chưa kìa!"

Giọng nói khẽ hơn: "Nếu thật sự có ma đạo gia gia vào đây, còn coi trọng dáng vẻ này của ngươi? Muốn làm chó, ít nhất cũng phải như lão tử, không, như ta vậy!"

"Chuyện này không phải chuyện mà loại tù nhân chúng ta có thể nói." Một tên phạm nhân khác trông ổn trọng vừa khai thác đá vừa trầm giọng nói: "Trung thực khai thác đá, đừng có nhiều lời."

Nói là nói như vậy, đám người giữ yên lặng khai thác đá một lát, vẫn không nhịn được lại trò chuyện.

Chỉ có điều, vì e ngại một vị ma đạo cự phách âm thầm nào đó, bọn họ không còn dám thảo luận việc nguyền rủa, lại nói đến chủ đề mà phần lớn nam tính rất hoan nghênh: "... Trượng Trực mới tên Tống tiểu nương tử kia, thật mẹ nó có hương vị."

"Có hương vị gì?" Có phạm nhân khinh thường phản đối: "Dáng vẻ Tống Quỳnh Tư kia mềm mại yếu ớt, nếu không phải lão tử mang theo xiềng xích, một bàn tay có thể vỗ chết nàng! Loại tiểu nương môn gió thổi qua liền ngã này, chỉ có loại chim non như ngươi mới thích"

"Nữ nhân chân chính, vẫn phải giống Lâm trượng trực."

"Thật không dám giấu giếm, lúc ta vừa đến lại nhiều lần không thể hoàn thành khai nhiệm vụ thác đá, chính là vì nhìn vẻ mặt lúc nàng tra tấn lão tử, đủ sướng!"

"Ngày nào đám đàn bà Yến Tê thành này cũng bày ra vẻ mặt cá chết, người sau ra tay ác hơn người trước, chỉ có ngươi cảm thấy tốt." Phạm Bình cười nhạo một tiếng, nói: "Theo ý lão tử, đàn bà đẹp mắt nhất khu chữ 'Hoàng' vẫn là Tố Chân Thiên Triệu tiết cấp."

"Eo, mắt, ngực kia... Lúc nàng tuần sát, lão tử nhìn vài lần, mấy ngày đều ngủ không yên...

"Nói bậy! Rõ ràng là Thẩm tiết cấp quyến rũ nhất, khuôn mặt kia đúng là phong tình vạn chủng!"

"Đều là ánh mắt gì thế, rõ ràng là Trần trượng trực xinh đẹp nhất!"

"Các ngươi vẫn thiếu kiến thức! Có một lần ta không hoàn thành nhiệm vụ khai thác đá bị kéo đi hành hình, đã qua tay vị ngục tử kia, dáng về đó..."

Đám người mồm năm miệng mười ầm ĩ một trận, cùng nhau tiếc nuối nói: "Thật ra những nữ tu này rất lung linh, chỉ tiếc giới luật cấm công kích người trông coi. Nếu không..."

Lúc này, một tù phạm thường ngày luôn im lặng chậm rãi mỡ miệng: "Mấy người mà các ngươi nói đến, đều được tính là mỹ nhân"

"Nhưng người nghiêng nước nghiêng thành nhất nơi đây, vẫn là Văn Nhân tư viên!"

Văn Nhân tư viên mà hắn ta nói đến tên là Văn Nhân Linh Sắt, là Thái Thượng trưởng lão Yến Tê thành, tu vi sâu không lường được, có địa vị khá cao trong toàn bộ năm tông chính đạo, bây giờ là Tư viên trong Độ Ách uyên, chưởng quản sai vặt, ngục tử, phụ trách canh phòng toàn bộ Độ Ách uyên và truy bắt tù phạm còn chạy trốn ở bên ngoài.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều hơi kỳ quái, nhìn đồng bạn xưa nay không đáng chú ý, lập tức có người chế nhạo: "Sầm Đại, thật can đảm! Bình thường trông ngươi không nói một lời, còn tưởng là người gỗ, không ngờ ngươi lại im hơi lặng tiếng coi trọng Tư viên?"

"Nếu để Tư viên nghe được lời này, e rằng sẽ thưởng ngươi ba trăm roi."

Sầm Đại kia cười hắc hắc, nói: "Sợ cái gì? Nơi này là khu chữ "Hoàng; chúng ta có khác gì sâu kiến trong mắt những nhân vật lớn kia. Nếu không mấy ngày nay chết nhiều người như vậy, vì sao còn bắt chúng ta tiếp tục nộp năm trăm cân vật liệu đá mỗi ngày?"

"Bọn họ căn bản không chú ý tới khu chữ 'Hoàng"

Đang nói, một bóng người như thật như ảo đột nhiên vút qua từ bên cạnh bọn họ.

Có người nhìn thấy vô thức muốn nói điều gì, nhưng ngay sau đó chợt trở nên hoảng hốt.

Ánh mắt tất cả mọi người ở đây trở nên mờ mịt, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường.

Bọn họ không hề phát hiện tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi:

"Văn Nhân tư viên thật sự quá có hương vị, các ngươi còn nhớ lần trước thấy dáng vẻ của nàng khi mặc một bộ áo bào đen kiểu dáng nam tu, mặt không biểu cảm, ánh mắt như đao... Lúc ấy lão tử đã...

Bên cạnh sông ngầm.

Giữa vách đá gập ghềnh, dựa vào ưu thế địa hình dựng một căn phòng đá rộng rãi.

Lúc này này, một thiếu niên khuôn mặt âm nhu tuấn tú ngồi trong phòng, đang buồn bực ngán ngẩm ngồi xếp bằng ở vị trí cao nhất.

Hai bên có bảy tám tên tù phạm vẻ ngoài xuất sắc, cẩn thận hầu hạ.

Những tù phạm này có nam có nữ, đều là vẻ xinh đẹp như hoa, về ngoài dịu dàng.

Phía dưới, một đám tù phạm tán tu nơm nớp lo sợ quỷ đó, trong đó có bóng dáng Khương Du Nghĩa. Sau mấy ngày, Khương Du Nghĩa gầy hốc hác, sưng mặt sưng mũi, vết thương chồng chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận