Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1785: Giết đến tận cửa (2)

Thủ hạ của Bùi Lăng đã làm thịt Khúc Thủy đại tiên bị nàng thu phục!

Dường như trận chiến này kết thúc rất nhanh chóng, hai vị thủ hạ do Bùi Lăng phái tới có thực lực cực mạnh!

Hồng Phấn tân nương lập tức quay đầu nhìn về phía "Tù" bên cạnh kiệu hoa, hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

Trong mắt "Tù" hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, trầm giọng nói:

"Khoảng cách quá xa, còn cần một chút thời gian mới có thể triệu hồi mệnh cách của bọn họ."

Đang nói, mặt đất lại chấn động, Hồng Phấn tân nương đột nhiên cảm giác được lãnh địa của mình lại thiếu đi tám mảnh!

Hai người kia càng ngày càng gần!

rầm rầm rầm...

Thân thể tượng thần tan nát rơi xuống liểng xiểng từ giữa không trung, mặt đất trải rộng vết nứt thật sâu, dấu vết hỏa diễm và nguyền rủa lan tràn khắp nơi, suối ngầm ào ạt chảy xuôi, dấu vết nứt nề vẫn kéo dài đến nơi xa.

Giải quyết xong một đợt rắc rối này, Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa tiếp tục đi về phía, cho tới bây giờ hai người còn chưa dùng đến pháp bảo bản mệnh ở trên người.

Sau đó, không ngừng có yêu quỷ đột kích, tượng thần giáng lâm, sau đó không ngoài dự tính đều bị hai người diệt sát.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đi tới phía trên di chỉ một thôn hoang vắng.

Thôn xóm ban đầu đã sớm bị san thành đất bằng, cuối cùng làng có một gốc cây già chết héo đã lâu, yên tĩnh đứng sừng sững, dưới cây có một ngôi mộ lẻ loi, vắng vẻ âm u lạnh lẽo.

Trên không cô mộ, kiệu hoa lơ lửng, lúc màn kiệu phất phơ lộ ra Hồng Phấn tân nương mũ phượng khăn quàng vai ở bên trong.

Toàn thân "Tù" trắng như tuyết đứng bên cạnh kiệu hoa, tay cầm lồng cỏ, ánh sáng trong mắt càng thịnh.

Lúc này, thứ hấp dẫn sự chú ý của Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa lại là một tòa mộ bia trước ngôi mộ lẻ loi, chữ bằng máu đầm đìa, trầm mặc phản chiếu mặt trời ngả về tây.

Thần niệm quét qua, Lệ Liệp Nguyệt lập tức phát hiện, bây giờ khí tức của Hồng Phấn tân nương và "Tù" đều chỉ có Nguyên Anh đỉnh phong, lúc này không nói nhảm bất kỳ điều gì, trực tiếp đánh một chưởng qua.

Oanh! !!

Cây già lập tức hôi phi yên diệt, ở chỗ đó xuất hiện một cái hố sâu to lớn, dòng nước chảy ra, dường như xưa nay chưa từng tồn tại cây cối gì.

Cùng lúc đó, kiệu hoa và "Tù" đã xuất hiện cách đó không xa.

Ánh sáng trong mắt "Tù" dần tắt, nói: "Được rồi."

Còn chưa nói hết câu, lồng cỏ mở ra, ba bóng dáng đi ra từ bên trong.

Khuôn mặt mơ hồ của ba người dần rõ ràng, người ở giữa tóc mai hơi sương, khuôn mặt như trung niên, áo bào xanh buộc nhẹ, khí chất ung dung; người bên trái thanh sam đeo kiếm, dáng người thẳng tắp, kiếm ý quanh quẩn; người bên phải hoàng bào kim quan, tự phụ uy nghiêm.

Ba người bước vào bãi cỏ, nhanh chóng khôi phục thân hình ban đầu, lập tức mờ mịt nhìn quanh.

Sau khi kịp phản ứng lập tức sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía hai người Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa.

Lúc này, Yến Minh Họa lập tức khẽ giật mình, là Phó sư huynh, Chung Quỳ sư huynh và Ninh sư huynh!

Xảy ra chuyện gì?

Vì sao ba người Phó sư huynh lại xuất hiện ở đây?

Không đợi Yến Minh Họa hiểu rõ chuyện này: "Tù" đột nhiên mở miệng nói: "Giết!"

Nghe vậy, ba người Phó Huyền Tự không hề do dự, lập tức bộc phát ra khí tức quanh người.

Phó Huyền Tự đưa tay, trong áo dài phất phơ, hai tay hắn ta đột nhiên lật một cái ép xuống, một bóng núi xanh khổng lồ nguy nga xuất hiện trong nháy mắt, sau đó mang khí thế lôi đình vạn quân rơi xuống Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa.

Sau lưng Chung Quy Việt Cức từ từ bay lên Pháp Tướng như quân vương, quang minh đường hoàng, đánh một quyền về phía hai người Lệ Liệp Nguyệt.

"Keng!"

Trong tiếng kiếm ngân réo rắt, phi kiếm sau lưng Ninh Vô Dạ ra khỏi vỏ, kiếm khí tung hoành, kiếm ý ngút trời ngang nhiên chém xuống.

Oanh! !!

Một tiếng vang kinh thiên động địa, bóng tối to lớn chầm chậm mở ra, ô lụa màu hồng nhạt chống lên, chặn một kích mà ba người liên thủ.

Yến Minh Họa nghi ngờ hỏi: "Ba vị sư huynh, vì sao ra tay với ta?"

Nhưng ba người lại như không nghe được nàng nói chuyện, khí tức quanh người Phó Huyền Tự liên tục tăng lên, trong tay không ngừng kết động pháp quyết; cổ tay Chung Quỳ Việt Cức khẽ đảo, lại lấy ra một cái ngọc tỉ ẩn chứa linh cơ hùng hậu; trong mắt Ninh Vô Dạ có sát khí lạnh thấu xương, kiếm ý quanh người bừng bừng phấn chấn.

Thấy tình hình này, Lệ Liệp Nguyệt lập tức lạnh nhạt nói: "Ba người bọn họ đều bị mê hoặc, ta giải thoát giúp bọn họ"

"Ngươi đi phá hủy mộ bia kia!"

Hàng lông mày kẻ đen của Yến Minh Họa nhăn lại, lập tức nói:

"Ta đối phó ba người Phó sư huynh, ngươi đi phá hủy mộ bia!"

Lúc này Lệ Liệp Nguyệt nói: "Được!"

Nói xong, bóng dáng nàng lóe lên, trong nháy mắt phóng tới mộ bia chữ bằng máu.

Chung Quỳ Việt Cức lập tức phi thân lên như muốn ngăn cản đường đi của Lệ Liệp Nguyệt.

Yến Minh Họa thấy thế, váy dài phất một cái, đang muốn ra tay nhưng ngay sau đó...

Oanh! !!

Chung Quỳ Việt Cức lại không hề do dự tự bạo, cả vùng rung động dữ dội, trong huyết vũ phiêu tán, mặt đất nổ ra một cái hố cực lớn, sóng khí bạo ngược cọ rửa ra bốn phương tám hướng, cây hỗn tạp, cỏ cây, mặt đất, cát đá... Tất cả như bức tranh bị bôi lên, trong khoảnh khắc tan thành mây khói, không còn tồn tại.

Một khắc trước dưới mặt đất còn cỏ cây đông đúc, trong nháy mắt lại hóa thành một mảnh hoang vu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận