Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1707: Sư tỷ thật tốt (1)

Tiểu đạo Phản Hư cần trải qua thiên kiếp đột phá trong thời khắc sinh tử. Còn đại đạo Phản Hư chỉ cần kinh nghiệm sinh tử, không cần độ thiên kiếp.

Sinh tử là kiếp lớn nhất!

"Bùi đạo hữu?"

Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại xen lẫn sự ngạc nhiên.

Bùi Lăng quay đầu nhìn lại, đã thấy Yến Minh Họa đang đứng bên cạnh mình.

Có lẽ vì vừa chết một lần; hoặc là tu vi đột nhiên đột phá Phản Hư, lực lượng toàn thân không được phát tiết; hoặc là trong mảnh hư vô như hàng ngàn hàng vạn năm tháng quá cô đơn và tuyệt vọng; còn có thể là có cả ba...

Bùi Lăng không hiểu cảm thấy trong lòng đè nén một hơi không nhả ra được, hắn không chút do dự, lập tức đưa tay chộp một cái, trong nháy mắt đã ôm Yến Minh Họa vào trong lòng.

"Ta trở về!"

Nói xong, hắn cũng mặc kệ Yến Minh Họa có đồng ý hay không, trực tiếp hôn lên.

"Ưm... Ừ... Ừ"

Thoạt đầu Yến Minh Họa chưa kịp phản ứng, cả người vô thức vùng vẫy mấy lần, nhưng khí tức mãnh liệt trên người đối phương nhào vào chóp mũi, làm từ thân đến tâm nàng cũng bắt đầu không nhịn được đắm chìm...

Thân thể của nàng lập tức mềm nhũn, lúc này mặc cho bàn tay lớn của đối phương luồn vào trong áo bào của mình...

Trà lâu hoa cỏ um tùm như tiến vào ngày xuân vạn vật sinh sôi.

Cỏ cây mới sinh phát ra tiếng xột xoạt lao xao, tràn ngập trong tai.

Chẳng mấy chốc, Yến Minh Họa [nơi đây có 59 ký tự hài hòa].

Tận đến giờ phút này, cuối cùng nàng tỉnh táo lại, vội vàng nói:

"Chờ! Chờ một chút! Nếu đám người Phó sư huynh trở về bây giờ... A...

"Bùi, Bùi đạo hữu, ngừng một chút...

"Đi... Đi lên lầu... Lên lầu [nơi đây có 3 ký tự hài hòa]... Ưm...

Ưm..

Yến Minh Họa vừa căng thẳng nói, vừa không có chút ý giãy giụa nào, thời gian dần trôi qua hô hấp của nàng càng ngày càng gấp rút, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng.

Cùng lúc đó, Bùi Lăng [nơi đây có 5 ký tự hài hòa] nghe lí do thoái thác của Yến Minh Họa, sắc mặt hắn bình tĩnh.

Ngày đó mình rời khỏi trà lâu, lên đường đi về phía nam tìm người, nửa đường thấy ba người Phó Huyền Tự đã đến chỗ cách trà lâu không xa... Sau đó ba người này lại đi ra ngoài?

Ừm! Trước tiên không quan tâm những chuyện đó, bây giờ ba người Phó Huyền Tự không có ở trà lâu càng tốt hơn!

Nghĩ tới đây, hắn cười xấu xa, [nơi đây có 14 ký tự hài hòa].

Ba!

Theo tiếng động lanh lảnh kia, [nơi đây có 22 ký tự hài hòa] hai mắt Yến Minh Họa lập tức mê ly, trong chốc lát lại sinh ra một loại ảo giác không quan tâm gì hết.

Bị đám người Phó sư huynh nhìn thấy cũng tốt, không nhìn thấy cũng được, tông môn dạy bảo cái gì, lễ nghi đạo đức cái gì, tôn nghiêm Tố Chân Thiên cái gì, sự cao ngạo của Thiên Cơ cái gì...

Tất cả đều không quan trọng bằng thời khắc này!

Đúng vậy, nàng là lô đỉnh của Thánh Tử Trọng Minh tông, chỉ cần Bùi Lăng muốn có thể song tu với mình bất cứ lúc nào...

Yến Minh Họa lập tức không còn xoắn xuýt nữa, nhanh chóng đắm chìm vào trong đó, [nơi đây có 4 ký tự hài hòa], [nơi đây có 11 ký tự hài hòa 1...

Một bụi cành lá chập chờn theo gió mạnh, đèn đuốc chiếu rọi, hai cái bóng trên tường nhanh chóng hợp lại, quấn giao, biến hóa ngàn vạn.

Trên lầu trà lâu, trong phòng tu luyện nào đó.

Trận bàn lơ lửng giữa không trung, phun ra nuốt vào linh cơ, phù văn xung quanh sáng tối chập chờn, tản ra linh khí tỉnh thuần vẫn khóa lại một vùng không gian này, không để chút lực lượng nào lộ ra ngoài, cũng ngăn cách trong ngoài đề phòng người tu luyện bị quấy rầy đột ngột.

Lệ Liệp Nguyệt nhắm hai mắt ngồi xếp bằng chính giữa, mũ miện Thánh Nữ trên đỉnh đầu xinh đẹp ướt át, lực lượng âm u lạnh lẽo hùng hậu lặng yên di chuyển khắp bên trong mũ miện, hòa theo dao động pháp lực đang lưu chuyển quanh người nàng.

Tóc dài đen nhánh không gió mà bay, tuỳ tiện bay múa.

Xung quanh rét lạnh như ngày đông giá rét, không biết trên mặt đất đã ngưng kết một tầng băng sương từ lúc nào, lấy đó làm trung tâm để leo lên bốn vách tường.

Trong phòng tia sáng tối nghĩa, chiếu sáng phù văn như đặc biệt ảm đạm.

Từng đôi mắt màu mực chầm chậm mở ra, số lượng lít nha lít nhít khó mà tính toán, trong tầm mắt chỉ có vô số váy sam như sương mù yếu ớt phiêu diêu.

"Rầm rầm rầm...

Ngay lúc này, Hiểu Nghê cung trang tóc búi cao cùng Vụ Liễu như thiếu nữ, lam điệp quanh quẩn song song bay ngược ra, thua trận.

Trong hư không đi ra một bóng dáng không khác Lệ Liệp Nguyệt chút nào, chậm rãi thu tay lại.

Rất nhiều U Hồn thị nữ đều sắc mặt mừng rỡ, rối rít quỳ gối, chúc mừng: "Chúc mừng chủ nhân, công pháp đại thành!"

Vẻ mặt Lệ Liệp Nguyệt lạnh lùng, khẽ gật đầu, nàng vẫy tay, thu hồi hóa thân giống mình như đúc vào bản thể.

Trải qua mấy ngày bế quan, nàng đã hoàn toàn nắm giữ lực lượng cửu kiếp Hóa Thần.

Mặc dù hiện tại còn không thể đánh đồng với Bùi sư đệ, nhưng nàng tự nhận đã không yếu hơn bất kỳ một người nào trong bốn người ngụy đạo này.

Hiện tại, đi xuống dưới lầu xem trạng thái của Mạc Lễ Lan trước, có thể phán đoán tình huống hiện tại của Bùi sư đệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận