Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2241: Âm tướng

Chỉ có điều, lúc này Tư Hồng Khuynh Yến hoàn toàn không có về ung dung của ma đạo cự phách, mà hoa dung thất sắc, vẻ mặt tức giận, nàng hơi duỗi một cánh tay ra lại là màu sắc xanh biếc!

Pháp lực phun trào quanh người nàng bành trướng như nước thủy triều, lại đang toàn lực ứng phó ép độc, toàn bộ thể xác không thể nhúc nhích.

Độc tính Thiên Thương Lệ cực mạnh, lấy tu vi của Tư Hồng Khuynh Yến cũng không thể loại bỏ nó trong khoảng thời gian ngắn, lực lượng toàn thân đều bị kịch độc kiềm chế, không thể phát huy.

Bộp, bộp, bộp... Bùi Lăng càng đi càng gần, như muốn tái diễn tình cảnh lúc trước.

Cùng lúc đó, khuôn mặt mỹ nhân hồng y như mây mù vùng núi bị gió mềm lay động, lặng yên biến đổi, trong khoảnh khắc hóa thành dáng vẻ Kê Lộc.

Lúc này, Bùi Lăng đã đi đến trước bảo tọa, không do dự chút nào đưa tay chộp vào cánh tay hắn ta...

Trong nháy mắt này, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, năm ngón tay chạm vào Kê Lộc lập tức khép lại như đao, đột nhiên chém xuống!

Xoạt!

Một đạo đao khí huyết sắc cô đọng như sợi dây ầm vang chém ra!

Kê Lộc bị đánh làm hai ngay tại chỗ, đao ý vô cùng sắc bén, thế đi không giảm, trong nháy mắt đã chém toàn bộ phương huyễn cảnh này thành hai nửa.

Cơn gió mạnh cuồn cuộn thổi bay vạt áo, Bùi Lăng lập tức trở lại hiện thế, đã thấy chim đại bàng xung quanh vỗ cánh, xoáy lốc như mưa, từng chiến xa ầm vang vù vù, vô số phù văn sáng lên, áo bào trắng phần phật, vô số thuật pháp công phạt lại gào thét tới.

Hắn tâm niệm vừa động, nam tử trên phục khắc thể cũng mở hai mắt ra, như cười mà không phải cười.

Phù văn ở mi tâm hắn ta sáng tắt như hô hấp, lấy Bùi Lăng làm trung tâm, khí tức âm u lạnh lẽo như tuyết đọng gặp mặt trời, trong nháy mắt bị xua đu không còn, ý đương cương hừng hực bừng bừng lên như một đám lửa, chìm nổi trong nước biển lạnh băng.

Xoạt...

Huyết nhận to lớn nhanh chóng ngưng tụ trên trời cao ở đỉnh đầu Bùi Lăng, khí thế cuồn cuộn như muốn thôn phệ vạn dặm, càn quét càn khôn.

Huyết nhận ầm vang chém xuống như lục địa to lớn đổ sụp, khí tượng hùng vĩ mỹ lệ khó có thể tưởng tượng. Nơi mũi nhọn đi qua, tất cả thuật pháp công phạt đều bị quét sạch sành sanh.

Màn đêm mênh mông trở nên rõ ràng.

Nơi xa, phía trên ba đầu thi bằng lôi kéo xe kéo, Kê Lộc đứng dựa vào lan can, áo bào trắng như tuyết, khuôn mặt như ngọc, khuôn mặt hắn ta vô cùng kiều mị, lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu tận xương, ý cười kiểu nhuyễn ngọt ngào, nhẹ giơ lên cánh tay ngọc, vỗ tay nói: "Đao pháp tốt!"

Lời còn chưa dứt, hắn ta bước ra một bước, từ dưới hiên xe kéo lập tức xuất hiện trước mặt Bùi Lăng.

Bùi Lăng không do dự chút nào, Cửu Phách Đao lập tức chém rat Xoạt!

Ánh đao lóe lên, huyết sắc che ngợp bầu trời, cảnh tượng xung quanh như huyết hải lắc lư, sau khi hơi dập dờn đột nhiên hoàn toàn biến đổi.

Lộc Tuyền thành.

Bùi phủ.

Trong tầm mắt là ngọn cây cọng cỏ vô cùng quen thuộc, cùng Bích Ngô viện từ thuở nhỏ đã được dặn dò phải tránh đi thật xa.

Cỏ cây sum suê, tỉnh xá thấp thoáng.

Dưới mái hiên tiếng chuông gấp rút như cuồng phong mưa rào, từng tiếng vội vàng.

Cửa lớn tỉnh xá đóng chặt, Bùi Lăng tiến đến, một cước đạp mở cửa.

Cùng lúc đó, hắn nghe được bên trong có người nói: "Bản tọa..."

Cửa lớn đột nhiên mở ra, lộ ra tình hình bên trong tỉnh xá, chỉ thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc ngồi xếp bằng trên vân sàng, mũ rèm che mặt, áo đen như đêm, như Liên Hoa màu mực yên tĩnh nở rộ trong hoàng hôn.

Bùi Lăng nhanh chóng tiến lên, đột nhiên đánh ra [Thất Tuyệt Trấn Hồn Tán], bụi mù tản khắp, Lệ Liệp Nguyệt mềm mại ngã xuống... Duy mũ rơi xuống lộ ra khuôn mặt như hoa như học, môi hồng răng trắng, váy tơ đen càng làm nổi bật da sáng trắng hơn tuyết, tiên tư dật mạo.

Hắn không do dự chút nào cất bước, nhanh chóng tới gần đối phương...

Tình cảnh như đã từng quen biết, lời nói như đã từng quen biết...

Chỉ là giọng Lệ sư tỷ lại có sự kỳ quái không nói ra được...

Suy nghĩ chưa hết, dung mạo Lệ Liệp Nguyệt dần biến thành Kê Lộc.

Bùi Lăng vươn tay đến vạt áo của đối phương, chưa chạm đến váy, lòng bàn tay đột nhiên thêm một thanh trường đao, ầm vang chém xuống!

Phốc!

Kê Lộc lại bị trảm làm hai nửa, đao khí tung hoành trong tỉnh xá, trong nháy mắt chém huyễn cảnh chia năm xẻ bảy.

Cảnh vật xung quanh lại rung chuyển, trở về hiện thế.

Đã thấy xung quanh ngoại trừ Kê Lộc, mười mấy vị Thái Thượng hộ pháp Thiên Sinh giáo đã bao bọc vây quanh Bùi Lăng, đều chân đạp tỉnh vị, ngón tay bấm pháp quyết.

Hiện tại phương thiên địa này âm khí đại thịnh, khí tức âm u lạnh lẽo vô cùng dày đặc tản ra như sương, che lấp ánh trăng sao càng làm nổi bật hoàng hôn thâm trầm.

Phục khắc thể lơ lửng dưới bầu trời, nhao nhao phát ra tiếng vỡ vụn không chịu nổi, từng vết rách xuất hiện trên thân đỉnh cổ xưa nặng nề.

Bùi Lăng lập tức giơ Cửu Phách Đao lên, chém vào đầu Kê Lộc.

Kê Lộc hơi cong môi đỏ, mỉm cười nhẹ nhàng, hắn ta nhẹ giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái ưu nhã lại chuẩn xác chém tới lưỡi đao, ba ngón còn lại uốn lượn như lan, càng có về kiều mị.

Bùi Lăng quán chú lực lượng tràn trề vào một đao, lại bị trực tiếp kẹp lấy, không thể tiến thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận