Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1665: Bình minh (1)

"Vâng, phu nhân" Hai tên nha hoàn đáp lời, bưng thuốc ra ngoài.

"Phanh"

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Chậm trễ một lúc như thế, Bùi Lăng cảm thấy mỏi mệt như thủy triểu mãnh liệt kéo tới, mí mắt như có ngàn cân, không nhịn được muốn khép lại.

Giọng chủ mẫu vang lên bên tai hắn: "Tranh nhi... Tranh nhi..."

Bùi Lăng muốn trả lời nhưng thân thể hư nhược không có chút động tĩnh nào, mệt mỏi che ngợp bầu trời, lại chậm chạp không đáp lại.

Cạch!

Bên tai đột nhiên vang lên một điếng lưỡi dao ra khỏi vỏ rất nhỏ.

Bùi Lăng đột nhiên bừng tỉnh, lúc này không dám lập tức mở mắt, phát ra một trận ho khan kinh thiên động địa.

"Hụ khụ khụ khụ khụ khụ khu..."

Chủ mẫu lập tức cất kỹ chủy thủ.

Ngay lúc này, Bùi Lăng chậm rãi mở mắt ra, nói: "Mẫu thân..."

"Tranh nhi, có chuyện gì muốn nói riêng với mẫu thân?" Giọng chủ mẫu nhu hòa, vẻ mặt đây từ ái hỏi.

"..." Bùi Lăng dừng lại hai tức, sau đó nói: "Hài nhi không muốn uống thuốc..."

"Không được!" Chủ mẫu lập tức lắc đầu: "Thuốc kia dùng để trị bệnh cho ngươi, uống vào, bệnh của ngươi mới có thể chậm rãi tốt hơn."

Bùi Lăng yếu ớt nói: "Hài nhi biết..."

Chủ mẫu ôn nhu hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Bùi Lăng lập tức lắc đầu nói: "Không có."

Nghe vậy, chủ mẫu nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Không còn sớm, ngươi ngủ trước đi."

"Mẫu thân đã để người mang thuốc đi hâm nóng"

"Chút nữa xong sẽ mang tới, ngươi đừng lo lắng"

Bùi Lăng gật đầu: "Hài nhi hiểu rõ-"

Lúc nói chuyện, hai mắt hắn chậm rãi khép lại.

Chủ mẫu khẽ gật đầu, thấy hắn như đã rơi vào mê man, lúc này mới đứng lên đi ra ngoài cửa.

"Két két"

"Phanh"

Cửa phòng mở ra đóng lại.

Xác nhận trong phòng chỉ còn mình, Bùi Lăng lập tức mở hai mắt ra, trong chốc lát sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Đêm nay không thể ngủ!

Từng tiếng tùng tiêu, thanh lộ tí tách.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Màn trướng màu tím nhạt nhàu kim uyên ương nghịch nước buông xuống, ngọc câu không treo, ánh nến trong chụp đèn dày yên tĩnh nhảy nhót.

Bùi Lăng ngồi xếp bằng trên mép giường, yếu ớt dựa vào cột giường, mí mắt như có ngàn cân không ngừng hạ xuống, nhưng đầu vừa rủ xuống lại lập tức bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu lên!

Đèn đuốc mờ nhạt yếu ớt chiếu khắp toàn bộ căn phòng.

Tĩnh mịch tĩnh mịch.

Cứ thế lại qua một lúc lâu: "kẹt kẹt".

Sau tấm bình phong, cửa phòng nhẹ vang lên, một bóng dáng nhỏ yếu nhanh chóng đi vào.

Nha hoàn chải Song Nha Kế chậm rãi vòng qua bình phong, cẩn thận bưng một bát thuốc vừa hâm nóng.

Trong cái bát to bằng bạc dát vàng năm cánh hoa, nước thuốc đen nhánh nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng theo bước chân của nha hoàn.

Bùi Lăng lập tức nâng đôi mắt dày đặc tơ máu lên, nhìn về phía nàng.

Thấy thiếu gia đang ngồi bên giường, nha hoàn ngẩn ngơ, sau đó lập tức đi nhanh hơn mấy bước đặt bát thuốc lên bàn, tiếp theo khom lưng, nói: "Thiếu gia, thuốc đã hâm nóng, tiểu tỳ hầu hạ thiếu gia dùng"

Nghe vậy, Bùi Lăng khẽ lắc đầu, vô cùng thẳng thừng nói: "Đặt thuốc lên bàn là được, ngươi đi về nghỉ trước"

"Không có mệnh lệnh của ta, không được vào phòng ta."

Nha hoàn không khỏi khẽ giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng uốn gối, nói: "Vâng!"

Chợt, nàng lại hành lễ quay người rời đi.

"Phanh"

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại vang lên, cuối cùng Bùi Lăng nhẹ nhàng thổ ra, ngay sau đó mí mắt của hắn không khống chế nổi khép lại, suy yếu, mệt mỏi, rã rời... Như thủy triều vọt tới, thân thể yếu đuối cũng nhịn không được nữa, lập tức ngã chổng vó ở trên giường...

"Ác ác ác!"

Một tiếng gà gáy to rõ, không biết truyền đến từ nơi nào đằng xa.

Bùi Lăng đột nhiên bừng tỉnh từ trong ngủ mơ, hắn đang muốn đứng dậy, chợt phát hiện mình đang nằm ngửa ở giữa giường, dưới đầu gối lên ngọc chẩm, trên người che kín mền gấm, hiển nhiên chăn mền đã được tỉ mỉ dịch lại, cực kỳ chặt chẽ, không để lại chút khe hở nào.

Hắn lập tức thay đổi sắc mặt!

Hắn nhớ kỹ sau khi nha hoàn đưa thuốc cho hắn, bởi vì thân thể quá suy yếu mồi mệt, sau khi mở miệng không cho phép đi vào, đã không khống chế nổi ngủ mê man.

Nhưng dưới tình huống đó, hắn nên trực tiếp ngã xuống giường, ngay cả sức lực đưa tay cũng không có, không thể ngủ trong tư thế hiện tại, càng không thể đắp kín chăn mền cho bản thân như vậy!

Sau nửa đêm, lại có người tiến vào phòng của mình!

Là ai?

Đối phương có mục đích gì?

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng cau mày, hắn quay đầu nhìn lại, chao đèn bằng vải lụa dày che đậy bên trong tối đen như mực, toàn bộ phòng u ám mơ hồ. Ánh nến dùng đi tiểu đêm đã bị dập tắt.

Cửa sổ đóng chặt cùng khe cửa để lộ ra ánh sáng cực kỳ mơ hồ mờ mở.

Sắc trời đã sáng.

Bùi Lăng hít sâu một hơi, tình huống hiện tại còn phải tiếp tục tìm hiểu tin tức, không thể ngủ nữa...

Thế là, hắn dùng hết sức lực, ngồi dậy từ trên giường.

Có lẽ đã nghỉ ngơi một đêm, mặc dù thân thể này vẫn có từng cảm giác suy yếu lóe lên trong đầu như tối hôm qua, nhưng sức lực lại hồi phục rất nhiều.

Hắn khó khăn bò lên từ trên giường, ngồi trên mép giường nghỉ ngơi một chút, sau đó mới vịn cột giường, chậm rãi đứng dậy.

Dựa vào chút tia sáng lọt vào trong khe hở, Bùi Lăng chậm rãi đi đến bên cạnh giá áo, lục lọi mặc vào.

Sau đó hắn đi đến bên cạnh bàn, vịn mép bàn ngồi xuống một chiếc ghế thêu, cúi đầu nhìn mặt bàn phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận