Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1660: Thiếu gia, nha hoàn (2)

Trải qua một phen chật vật giãy giụa, khó khăn lắm Bùi Lăng mới xoay người ngồi dậy từ trên giường, lúc này hắn đã mệt mỏi thở hồng hộc, toàn thân đổ ra một lớp mồ hôi.

Thân thể này là ma bệnh!

Vào lúc này, bên ngoài bình phong "kẹt kẹt" một tiếng như có người đẩy cửa vào.

Bùi Lăng nhướn mày, lập tức nằm xuống, còn thuận tay che lại rèm trướng vừa vén lên, tiếp tục dáng vẻ ngủ say.

"Bộp, bộp, bộp... ' Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, chẳng mấy chốc một bóng người mảnh khảnh đi vòng qua bình phong, đi vào trong phòng.

Người tới là một thiếu nữ dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, chải Song Nha Kế, mặc một bộ váy sam hơi cũ màu chàm thêu hoa văn gãy nhánh vàng nhạt, trên cổ tay gầy yếu đeo một chiếc vòng tay phẩm chất bạc, là cách ăn mặc của thị nữ được sủng ái.

Thiếu nữ bưng một bát thuốc trong tay như lo lắng sóng sánh ra ngoài, đi rất chậm, cẩn thận từng li từng tí, đèn đuốc nhỏ xíu chiếu vào khuôn mặt của nàng, không ngờ soi sáng ra một tấm mặt nạ trơn nhẵn như gương.

Tính chất mặt nạ kia như là thép ròng, đen nhánh lạnh băng, rèn luyện bóng loáng không có bất kỳ ngũ quan gì, cũng không có bất kỳ lỗ thủng gì, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Ánh nến lay động, thiếu nữ đi tới giường vuông, nhẹ nhàng vén rèm trướng lên một chút, nhìn vào bên trong.

Thấy hai mắt Bùi Lăng nhắm nghiền nằm bên trong như còn đang ngủ say, thiếu nữ nhẹ giọng kêu: "Thiếu gia, thiếu gia..."

Liên tục gọi mấy tiếng, Bùi Lăng lại vẫn giả vờ ngủ say không hề có ý tỉnh lại.

Thấy thế, thiếu nữ xoay người, đặt chén thuốc trên mặt bàn cách đó không xa, sau đó "xoạt" một tiếng lại rút ra một cây chủy thủ từ trong tay áo, từng bước một đi đến cạnh giường.

Trong quá trình này, thiếu nữ tiếp tục nhẹ giọng gọi: "Thiếu gia, thiếu gia.."

Vào lúc này, Bùi Lăng đột nhiên ho khan một trận: "Hụ khụ khụ khụ...

Thiếu nữ lập tức thu hồi chủy thủ.

Trong màn, Bùi Lăng mơ màng mở mắt ra nhìn về phía thiếu nữ, yếu ớt nói: "Hiện tại... Là lúc nào rồi?"

Hai tay thiếu nữ xếp chồng ở bụng dưới, dáng vẻ cung kính trả lời: "Thiếu gia, hiện tại là giờ sửu, tiểu tỳ bưng thuốc đến, hiện tại phải hầu hạ ngài dùng"

Bùi Lăng khẽ lắc đầu, nói: "Ta không cần hầu hạ, chờ chút nữa sẽ tự uống thuốc. Không có chuyện gì nữa, ta muốn ngủ tiếp một hồi, ngươi đi xuống trước."

Thiếu nữ lập tức uốn gối nói: "Vâng!"

"Bộp, bộp, bộp... ' Theo tiếng bước chân nhỏ bé không khác gì lúc đến, nàng nhanh chóng đi ra ngoài.

"Phanh."

Cửa phòng khép lại, trong phòng lại chỉ còn lại một mình Bùi Lăng.

Sắc mặt Bùi Lăng lập tức lạnh xuống, nhìn từ biểu hiện vừa rồi của thiếu nữ kia, chắc mình là thiếu gia của gia đình này, đối phương là nha hoàn hầu hạ hắn.

Nha hoàn muốn hành thích thiếu gia là mình?

Vì sao sau khi mình mở mắt, đối phương lại đột nhiên không dám?

Dù sao, bây giờ hắn vô cùng yếu đuối, chẳng biết một thân tu vi đã đi đâu.

Mặc kệ như thế nào, không thể uống chén thuốc kia!

Còn có một điểm, trang phục nha hoàn này rất bình thường nhưng tấm mặt nạ trên mặt lại cực kỳ cổ quái, hơn nữa ngay cả lỗ thủng cũng không có, khí tức nàng chỉ là phàm nhân, hành động như thường như thế nào?

Lúc suy nghĩ, Bùi Lăng dùng hết sức lực cả người giãy giụa lấy ngồi dậy từ trên giường, về sau dùng sức lật một cái, cuối cùng dựa vào cột giường, ngồi dậy.

"Phù... Phù... Phù..." Trong chốc lát Bùi Lăng mệt mỏi thở dốc, hắn âm thầm vận chuyển [Đoán Cốt quyết], [Thực Nhật bí lục] một lượt, lại không có một chút tác dụng nào.

Nơi này như cấm chế vận hành công pháp.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi lâu, Bùi Lăng khôi phục một chút sức lực, đầu tiên hắn vịn mép giường đi hai bước, thấy thân thể còn có thể chống đỡ, lại vịn mép giường đi đến giá áo.

Trên kệ áo tán loạn mấy bộ áo bào, ngoại bào, đai lưng, túi thơm, bội ngọc đủ loại rất đầy đủ.

Ngoài ra, còn có một cái mặt nạ giống hệt trên mặt nha hoàn.

Bùi Lăng vịn giá áo, lại nghỉ ngơi một lát, sau đó mới cầm áo bào phía trên mặc cho mình.

Hiện tại hắn là nhục thể phàm thai, dường như thân thể này rất suy yếu, không thể cảm lạnh.

Tốn tròn hai khắc đồng hồ, trong lúc đó lại nghỉ ngơi mấy lần, Bùi Lăng mới thật sự không dễ dàng cầm quần áo mặc vào toàn bộ.

Lúc này, hắn thở dốc mấy lần, nhìn về phía mặt nạ giống hệt với nha hoàn.

Mặt nạ nặng nề như đổ bê tông liền thành một khối.

Bùi Lăng đánh giá nó một lát, suy nghĩ rồi cũng đeo nó lên mặt.

Một cảm giác lạnh băng như sâu tận xương tủy, trong nháy mắt bao phủ xuống.

Lấy tình huống thân thể hiện tại của Bùi Lăng, không nhịn được run rẩy, mới miễn cưỡng chịu đựng được.

Ngay sau đó, ánh mắt nhanh chóng bị trở ngại, chỉ có điều lại không phải đen kịt một màu, mà như cách lớp lụa nặng mơ hồ mông lung, đúng là buồn bực không có chút cảm giác nào.

Làm xong những chuẩn bị này, hắn ngồi trên ghế lại nghỉ ngơi thời gian một nén nhang, sau đó mới chật vật đứng dậy, đi đến cửa phòng bên ngoài bình phong.

Nơi này là tạo hóa của "Chú", có khả năng để hắn một bước lên trời, nhưng cũng có thể làm hắn vạn kiếp bất phục!

Hiện tại hắn phải nắm bắt thời gian, nhanh chóng hiểu rõ tình cảnh trước mắt mình.

"Không biết hiện tại Hồng Phấn tân nương, Úc, Tham nô ở nơi nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận